Hắn ta hạ giọng nói: "Anh ta sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, anh đã chứng kiến rồi mà."
Mắt thấy đối phương vẫn còn do dự, Lăng Hải Du lập tức đưa ra một phương án khác: "Như vậy đi, tôi sẽ giúp anh vào phòng làm việc của Lăng Hải Thành, đến mức đó thì anh yên tâm rồi chứ."
Những gì Hàn Lâm Bạch đòi hỏi từ Lăng Hải Thành khiến cậu ta nhầm tưởng, rằng hắn thật sự yêu chiều và dành tình cảm đặc biệt cho một người, mà người đó chính là cậu ta.
Sau khoảng thời gian rời xa nhau, giữa Lăng Hải Thành và Trấn Nam hoàn toàn không có lấy một chuyển biến, tin tức không đề cập đến, cả việc công khai nhau lên mạng còn không có. Hàn Lâm Bạch càng tin tưởng vài cái giả thuyết Lăng Hải Thành vẫn còn yêu cậu ta.
Hàn Lâm Bạch hoài nghi hỏi: "Cậu sao lại giúp tôi?"
Lăng Hải Du đáp nhẹ như không: "Tôi thích Trấn Nam."
Trấn Nam nghe thấy đối phương nhắc đến tên mình lập tức chột dạ, điều Lăng Hải Du vừa nói thật sự quá vô lý.
Bọn họ giao tiếp không nhiều, được gọi là bạn bè chứ chưa tính là thân, quá là vô lý.
Hàn Lâm Bạch bậc cười khanh khách: "Nhìn cái cách nói chuyện của hai người tôi đã đoán ra được rồi, tôi đợi tin tốt từ cậu."
Tiếng bước chân rời đi, để đảm bảo an toàn qua một lúc Trấn Nam mới ra ngoài. Cậu vừa rửa tay vừa nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, nhìn tới nhìn lui vẫn thấy câu nói của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-som-che-mo-mat-nguoi/3644196/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.