Lăng Hải Thành xoay đầu tìm kiếm hình bóng ai đó, chân hắn nhấc lên liền phi thẳng đến chỗ Trấn Nam.
Lông mày hắn nhíu chặt, tạo thành những đường gấp khúc sâu trên trán. Bàn tay nắm chặt đến mức những khớp xương nổi lên, cả cơ thể Lăng Hải Thành rung lên nhè nhẹ, không phải vì lạnh, mà vì kìm nén cơn tức giận đang âm ỉ.
Hắn kéo kế ngồi xuống bên cạnh Trấn Nam, lạnh lùng mở lời: “Xin chào, tôi là bạn đời của Trấn Nam.”
Ôn Kha ngơ ngác hết nhìn Lăng Hải Thành rồi lại nhìn Trấn Nam, vẻ mặt có chút thất thế, anh nói: “Xin chào, tôi là Ôn Kha, nhân viên vừa được tuyển vào mấy ngày trước.”
Nhân viên mới?
Trấn Nam xoay đầu hỏi: “Anh đến đây làm gì?”
“Tôi đói.” Hắn khẽ cau mày.
Từ chỗ công ty đến đây, không phải xa bình thường thôi đâu mà là rất xa. Trấn Nam chẳng hiểu hắn đói hay là đang ngứa chân, lần này nhìn không ra đổi phương muốn gì. (1)
Ôn Kha hằng giọng, có chút ngại: “Tôi còn việc ở cửa hàng”
“Anh không cần đi đâu, bọn em không phải cãi nhau.” Trấn Nam giải thích.
Trên bàn ăn Lăng Hải Thành luôn để ý đến Trấn Nam, cậu ăn những gì mà hắn gấp cho, đến cả Ôn Kha còn thấy ngạc nhiên, cậu tiếp nhận hắn một cách tự nhiên nhất, làm người ta lầm tưởng điều này xảy ra một cách thường xuyên.
Một ý nghĩ chợt nảy lên trong đầu Ôn Kha, ai sẽ là người nối dõi cho nhà họ Trấn đây? Anh sợ hãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-som-che-mo-mat-nguoi/3643553/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.