Cậu đi đến cuối người nhặt, nào ngờ người gây chuyện là một tên nhỏ mọn, Hàn Lâm Bạch lấy chân giẫm mạnh lên tay Trấn Nam. Cậu rút ra chắc chắn đối phương sẽ mất điểm tựa mà ngã, cậu chịu đựng một chút đợi tên đó thỏa mãn thì thôi.
Tay cậu bị giẫm đến tê buốt, nếu không phải cảm thấy tội lỗi vì chuyện chấp nhận ký loại hợp đồng vô nhân đạo kia thì đã không nhịn đến mức này.
Ra đến cửa còn nghe thấy giọng điệu cảnh cáo của Hàn Lâm Bạch.
“Cậu nghĩ Lăng Hải Thành sẽ để ý đến cậu sao, đừng có mơ.” Cậu ta nghiến răng nói “Tôi sẽ không để điều đó xảy ra.”
Một người điên sánh đôi với một người bị hoang tưởng, Trấn Nam thấy bọn họ rất hợp.
Cậu đến địa chỉ mà Lăng Hải Thành gửi, đó là một tòa nhà cao chọc trời, mặt trước được lấp hoàn toàn bằng kính chống tia UV.
Cậu đi đến quầy lễ tân nói: “Phiền chị chuyển nó đến chỗ Lăng Hải Thành.”
Lễ tân giật bắn vì có người gọi thẳng tên tổng giám đốc, cô bình tâm liền nở nụ cười công nghiệp, đáp lời: “Được.”
Sau khi tập tài liệu được Hạ Yến kiểm tra thì đến tay Lăng Hải Thành, hắn quên mất việc Trấn Nam chỉ là một người bình thường, cậu sẽ không được phép đến phòng tổng giám đốc.
Hắn lập tức gọi xuống quầy lễ tân, kết quả nhận lại được người đã rời đi từ lâu.
Cuộc bàn giao hợp đồng diễn ra thuận lợi, điện thoại Lăng Hải Thành xuất hiện vô số cuộc gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-som-che-mo-mat-nguoi/3632970/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.