Bàn tay Trấn Nam lạnh toát, so với những quản lý khó tính thì Lăng Hải Thành ở cấp bậc cao hơn, từ đâu mà sinh ra cảm giác hãi như vậy chứ? Từ ác cảm của hắn hay từ tội lỗi ẩn sâu trong tim cậu đây?
“Tôi xin lỗi, bây giờ lập tức rời đi.” Trấn Nam nói xong lập tức bỏ đi.
Hắn cũng không ngăn cản.
Nơi này không thể bắt xe, càng không có xe buýt, Trấn Nam đành đi bộ xuống khỏi ngọn núi tuyệt đẹp này, chỉ còn vài giờ nữa là bình minh, cậu phải tới tiệm cafe đúng lúc, tiền vẫn phải kiếm.
Khác so với suy nghĩ bộn bề của cậu, ngày hôm sau trôi qua khá bình yên, giá như ngày nào cũng như vậy thì tốt biết mấy. Ba cậu không đến đòi tiền, bác sĩ không gọi bất chợt vì tình hình của mẹ, bên phía nhà họ Lăng như chưa có gì xảy ra.
Cậu thành công sống sót qua hai tháng kể từ ngày kết hôn đó, trở về nhà sau một ngày ròng rã, bóng người đứng chắn hết đường, chấm đỏ phát sáng trong đêm tối, khói thuốc lượn lờ xung quanh càng làm người đó trở nên thần bí đến đáng sợ.
Miếng bánh bao cuối cùng được cậu ăn gọn gàng sạch sẽ, lướt qua người kia mang theo chút đề phòng.
“Nơi tồi tàn này hợp với cậu lắm đấy.” Giọng nói lạnh lùng như cất lên.
Chất giọng đặc biệt này Trấn Nam nghe một lần liền nhớ, cậu dừng bước ngập ngừng hỏi: “Anh đến đây làm gì?”
“Mai có buổi họp mặt gia đình, tôi đến nhắc nhở.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-som-che-mo-mat-nguoi/3632964/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.