“Đâu phải, là một người phụ nữ mà, nghe bảo ăn mặc sang trọng như phú bà.” Cô nhướng mày hỏi “Bao nuôi?”
“Không có chuyện đó, sao lại nghĩ đến chuyện phi lý như vậy.”
Tô Miên làm điệu bộ khinh bỉ: “Thằng nhóc này, gọi chị coi!”
Trấn Nam hạ giọng, khẽ gọi: “Chị Tô Miên.”
“Sao này giàu tôi phải bao nuôi cậu mới được, thằng oắt con.” Tô Miên tinh ý nhận ra có điểm không đúng, lập tức nói “Có phải cậu đang sốt không? Sắc mặc tệ hơn trước rồi.”
Trấn Nam khẽ lắc đầu: “Về muộn nên không ngủ được bao nhiêu.”
Tô Miên ngồi xuống ghế, tay chống cằm: “Cậu đồng ý làm người yêu tôi đi, tôi gánh một nửa số nợ cho cậu.”
“Lại mơ mộng.” Trấn Nam không thèm để ý đến con người nói năng xàm bậy kia nữa, cậu ra bên ngoài mở cửa tiệm.
Cậu tan làm lúc năm giờ chiều, bởi vì nơi đó có quy định không thể làm ba ca một ngày nên cậu chỉ có thể làm sáng đến chiều. Buổi tối làm ở cửa hàng tiện lợi đến một hai giờ sáng, không phải cố định nhưng hầu như là vậy.
Cứ đến chủ nhật Trấn Nam lại sắp xếp lịch cho bản thân như một quy cũ.
Thời gian trôi dần trôi dần, ngày mà Nghiêm Xúy Liễu liên lạc cũng đã đến, cậu chỉ cần có mặt và làm theo hướng dẫn của người ở đó. Chẳng khác công việc làm thêm là bao, nghĩ như thế Trấn Nam liền không cảm thấy gì cả.
Lễ đường hôm nay không phải là nơi của những nụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-som-che-mo-mat-nguoi/3632962/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.