Chương trước
Chương sau
Dịch Liên Khải giờ mới hiểu được điệu bộ diễn kịch kia của Mẫn Hồng Ngọc, thì ra là vì muốn thừa dịp chuẩn bị giao vật này cho Phan Kiện Trì. Anh liếc nhìn nòng súng tối om om kia, lắc đầu một cái, nói: “Người đàn bà này...”

Phan Kiện Trì không biết ý anh là gì, chỉ làm bộ muốn nghỉ ngơi, nằm xuống ở bên giường đất, ngay đối diện Dịch Liên Khải, giảm thấp âm thanh, nói: “Công tử gia, chúng ta nghĩ cách xông ra ngoài đi. Bị giam hãm chỗ này cũng chết, xông ra nói không chừng còn có một phần sống.”

Dịch Liên Khải không hề đáp lời, chỉ đem cây súng nho nhỏ trong tay anh ta đẩy một cái. Phan Kiện Trì trong lòng nóng nảy, nói: “Công tử gia, việc này không thể chậm trễ. Nếu không đi còn không biết Dịch Liên Thận còn dùng khốc hình nào nữa, chúng ta đi thôi.”

Dịch Liên Khải vẫn không nói, Phan Kiện Trì nói nhỏ: “Công tử gia không suy nghĩ chút gì sao, chỉ cần nghĩ một chút đến thiếu phu nhân, cô ấy còn đang chờ ngài.”

Dịch Liên Khải mới nhìn anh ta một cái, nhàn nhạt nói: “Không đi được.”

Phan Kiện Trì thấp giọng nói: “Không thử làm sao biết? Chúng ta phá khóa cửa, sau đó xông ra. Địa thế nhà ngục này lúc tôi tiến vào đã quan sát qua, mặc dù tường cao, nhưng chỗ ở của Dịch Liên Thận, cách nơi này mấy tầng, chờ lúc bọn họ xông ra không chừng chúng ta đã ra tới cửa sau rồi.”

Dịch Liên Khải như cũ không nói, Phan Kiện Trì nói: “Công tử gia xưa nay vốn cương quyết quyết đoán, vì sao hôm nay lại do dự không quyết định vậy?”

Dịch Liên Khải vẫn không nói, Phan Kiện Trì không kiềm được nóng nảy: “Công tử gia, nếu còn không đi là không đi được nữa đâu.”

Dịch Liên Khải hừ một tiếng, dường như vết thương vẫn còn đau. Phan Kiện Trì không nói lời nào, lớn tiếng kêu lên: “Người đâu nhanh lên! Công tử gia ngất đi rồi!”

Phan Kiện Trì kêu liền hai tiếng, chỉ nghe bên ngoài tiếng bước chân vội vàng. Ba người tiến vào, cầm đầu chính là lính canh đem cơm lúc nãy. Người nọ thấy Dịch Liên Khải nằm ở giường đất không nhúc nhích, cho là anh bị ngất đi thật, vì vậy tiến lên kiểm tra.

Hắn mới vừa tới bên giường đất, còn chưa cúi người xuống, liền cảm thấy ngang hông một vật cứng, kinh ngạc không kiềm chế được sửng sốt. Trong nháy mắt, Dịch Liên Khải đã nhảy lên một cái, giơ cùm trong tay, hung hăng đập đầu hắn. Cùm kia được chế bằng gang, vô cùng nặng nề, nên nhất thời máu chảy đầy mặt.

“Rầm” một tiếng, hắn liền ngã xuống đất. Mà hai tên lính khác chưa kịp kêu lên, Phan Kiện Trì giơ tay lên. “Pằng” hai phát súng, một người bị súng bắn ngã. Dịch Liên Khải nắm lấy hai cây trường thương trong tay hai người kia, Phan Kiện Trì lấy một cây súng sắt khác của lính canh, kéo cánh cửa khép hờ ra, xông ra ngoài trước.

Bên ngoài, lính canh tuần tra nghe được tiếng súng, sớm biết không ổn, rối rít chạy tới, nhưng Phan Kiện Trì thương pháp tuyệt diệu, một người một thương bắn phát một, mấy người phía trước liền bị bắn ngã, đám còn lại khiếp đảm, tứ tán khắp nơi tìm chỗ núp.

Phan Kiện Trì biết hai cổ tay của Dịch Liên Khải bị thương, không cách nào cầm súng bắn nhắm, cho nên dẫn đầu xông vào trước. Hai người ẩn thân ở sau trụ hành lang, đạn của anh ta đã dùng hết, liền xoay tay xuống hông, cầm trường thương lên kéo cò súng, ném ánh mắt về phía Dịch Liên Khải.

Dịch Liên Khải mặc dù trước giờ chưa từng cùng Phan Kiện Trì phối hợp, nhưng lại lập tức biết được ý định của anh ta. Dịch Liên Khải mặc dù hai cổ tay vô lực, nổ súng cũng không được, nhưng bưng súng lên bắn qua loa, đám lính canh còn lại cả kinh không dám thở mạnh, chỉ nghe vỏ đạn tung tóe, “Pằng pằng” loạn các hướng, không ngừng rơi trên mặt đất.

Phan Kiện Trì từ chỗ mình đang bắn, đã sớm tự mình lăn qua, lăn tới hành lang bên kia, mượn cây cột che, một người một thương, lại bắn chết hết mấy người. Phan Kiện Trì thương pháp rất chuẩn, còn sót lại hai người câm như hến, ôm đầu rúc sau cửa sổ, nhưng lại không dám mạo hiểm đi ra tìm người nổ súng. Cứ như vậy trong chốc lát, Dịch Liên Khải nắm lấy cơ hội xông tới. Phan Kiện Trì một phát súng bắn nát khóa cửa viện, cùng Dịch Liên Khải cùng nhau xông thẳng ra ngoài.

Bọn họ hai người vừa mới ra cửa viện, chỉ lo lắng gặp phải đại đội lính canh, kết quả đi mấy bước, bỗng nhiên nghe thấy góc phía Tây Bắc một mảnh ồn ào náo động, có người kêu to: “Kho đạn cháy rồi!”

Chỉ thấy trên đầu khói đen dầy đặc cuồn cuộn, không ngừng có lưa thưa tiếng súng vang lên. Vừa nhìn hướng Tây, một mảng khói mù tối om nhà cửa đều bị khói mù bao phủ. Thế lửa nhìn không nhỏ, bọn họ như vậy xông ra gặp biết bao nhiêu người, chắc hẳn những người khác đều đi đến cho kho đạn chữa cháy, mà cho dù có người nghe thấy tiếng súng, cũng không màng tới xem xét.

Bọn họ thừa dịp loạn một mực đi về phía sau, trong hành lang thỉnh thoảng gặp mấy tên lính canh, đều bị Phan Kiện Trì một người một thương bắn chết, đạn nhặt không ít. Nơi này, tùy tùng của Dịch Liên Thận đều mang theo trang bị đầy đủ hết, vũ khí cũng đầy đủ. Phan Kiện Trì cõng mấy khẩu súng, treo mấy túi đạn lên, mà Dịch liên Khải chỉ nhặt hai khẩu súng, hết sức vững chắc đi theo sau lưng anh ta.

Phan Kiện Trì mặc dù không rõ địa hình trong sân, nhưng biết loại nhà này, từ đây đi về phía sau nhất định có cửa sau, cho nên cùng Dịch Liên Khải cùng nhau đi xuyên qua tầng tầng lớp lớp sân. Lại đánh lại đi. Vừa mới tới gần hậu viện, chợt nghe “ầm” một tiếng vang thật lớn, mặt đất tựa như bị rung chấn, cửa số thủy tinh lắp phía ngoài phòng  bị vỡ “lanh canh” khắp các hướng. Trên nóc nhà, miếng ngói rớt xuống mấy khối, “đùng đùng” đập xuống đất, làm cho người ta thật kinh hãi.

Phan Kiện Trì tất nhiên là biết kho đạn nổ rồi, nhưng anh chỉ không biết kho đạn kia cất bao nhiêu đạn và thuốc nổ, chắc hẳn sẽ còn nổ rất nhiều lần nữa, cho nên càng không thể chậm trễ, chỉ thúc giục Dịch Liên Khải: “Đi mau.”

Dịch Liên Khải nhìn thấy phía Tây Bắc ánh lửa ngút trời, khói dầy đặc cuồn cuộn, tựa hồ như cả gian nhà bị sụp hết vậy, nhưng chỉ trầm ngâm, hỏi: “Là Mẫn Hồng Ngọc sao?”

Phan Kiện Trì lắc đầu một cái, nói: “Không biết.”

Hai người bọn họ cũng chỉ sợ đêm dài lắm mộng, cho nên dùng súng đánh vỡ khóa hậu viện phía sau. Phan Kiện Trì vội vã hướng ra phía ngoài nhìn, thấy giữa hẻm không người, liền đẩy cửa xoay người về phía Dịch Liên Khải vẫy vẫy tay.

Sắp tới hoàng hôn, trong thành nghe âm thanh súng nổ, các cửa hàng đã sớm đóng cửa, đường đi cũng bị chặn. Nơi này vốn chính là trọng trấn quân sự, hơn nữa lại nhiều năm liên tục chiến sự, cho nên dân chúng liền có một loại thói quen dè dặt cẩn thận, vừa nghe đến tiếng súng liền đóng cửa, không ra khỏi nhà. Cho nên bọn họ một đường đi qua ngõ hẻm, chỉ thấy đầu đường trống không, không có lấy một người một xe.

Phan Kiện Trì trong lòng nóng nảy, biết trấn Hàn Quan là địa phương nhỏ hẹp, lại ở giữa hai quả núi, nếu để Dịch Liên Thận phục hồi lại tinh thần đóng cửa lại, bọn họ sẽ bị bao vây trong thành, thì rõ ràng dù có mọc thêm cánh cũng không thoát được, cho nên trước mắt chỉ cách xông ra cửa quan mà đi.

Nhưng đầu đường cũng không có lấy một con ngựa một xe, làm thế nào mà xông ra cửa quan đây, thật đúng là hết đường xoay xở. Đang thời điểm suy tư, Dịch Liên Khải đột nhiên phát bệnh ho khan, người hơi sụp xuống. Dịch Liên Khải vốn đang bưng trường thương, thật may có trường thương chống xuống đất, mới không bị ngã nhào.

Phan Kiện Trì vội vàng đỡ anh, chỉ thấy Dịch Liên Khải một tay che miệng, nhưng vẫn ráng lắc đầu một cái, tựa hồ có ý rằng mình không sao. Phan Kiện Trì biết trên người Dịch Liên Khải có vết thương, đoán rằng anh đi theo mình xông ra như vậy, đã mệt mỏi hết sức rồi. Trong bụng nóng nảy, Phan Kiện Trì suy nghĩ phải đến nơi nào để tìm một chiếc xe ngựa, đang tính toán như vậy, chợt nghe thấy tiếng kèn xe vang lên. Nhìn thấy một chiếc xe Jeep quân dụng, Phan Kiện Trì vội vã tiến về phía bọn họ.

Phan Kiện Trì cho là thuộc hạ của Dịch Liên Thận, cho nên một tay nâng Dịch Liên Khải, một tay khác đem súng ngừng một lát, “Rắc” một tiếng đem đạn lên nòng, muốn cách kính chắn gió bắn gục người trong xe, rồi đoạt lấy xe đoạt.

Chiếc xe kia xông thẳng tới, tốc độ cũng không hề giảm, tựa như muốn đụng chết bọn họ ngay. Phan Kiện Trì một tay ôm súng cũng yên tâm, cho nên mắt thấy xe xông thẳng tới cũng không hoảng hốt, chỉ đợi xe tới gần một chút liền nổ súng bắn. Chỉ thấy xe càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, gần đến cơ hồ ngay cả mặt người lái xe cũng  nhìn thấy rõ. Người lái xe đột nhiên thắng xe, chỉ nghe thấy bánh xe” Kít” vang lên, xe hơi gắng gượng dừng lại, người nọ trong xe đi ra, kêu lên: “Mau lên đây!”

Thì ra là Mẫn Hồng Ngọc. Cô mặc quần áo của lính trong quân đội của Dịch Liên Thận, nên Phan Kiện Trì không nhận ra được, cho đến khi nghe được tiếng của cô mới ngẩn người ra.

Mẫn Hồng Ngọc nhảy xuống xe, nhặt dưới đất một cây trường thương mà bọn họ ném xuống, Phan Kiện Trì vội vàng đỡ Dịch Liên Khải lên xe. Mẫn Hồng Ngọc tiện tay đem cây thương để vị trí bên cạnh tài xế, sau đó cho xe chạy. Xe hơi quay lại một hướng, trực tiếp chạy về hướng cửa thành quan ải.

Phan Kiện Trì thấy cô lái xe động tác hết sức trôi chảy, không khỏi nói: “Cô vậy mà cũng biết lái xe?” - Suy nghĩ một chút thấy những lời này tựa hồ hết sức bất kính, đành thêm một câu: “Cô tại sao lại tới?”

Mẫn Hồng Ngọc cười nói một tiếng, nói: “Chích vi nhất điểm từ bi tâm, vị kiến công tử đáo lai lâm.”

Bởi vì có trong kinh kịch hát hồng hát tử, nên câu hát tứ này nhà nhà đều biết, mặc dù Phan Kiện Trì không hay xem hí, cũng biết đây là trích đoạn trong “Năng nhân tựu.” Nguyên nhân là thập tam muội thấy An công tử bị lừa đi ra Hắc Phong Cương, cho nên vội vàng đuổi theo, muốn cứu hắn một mạng bằng hát xướng. Lúc này Phan Kiện Trì thấy cô còn có tâm tư ca hát, đoán rằng trong lòng cô có dự tính, lại nói: “Buổi biểu diễn hôm nay của cô, ngược lại thật giống thập tam muội.”

Mẫn Hồng Ngọc cười nói: “Phải rồi, thoát ra ngoài thành mới tính được một nửa rồi, còn một nửa còn lại, ba người chúng ta không được khinh suất, mới tính là thành.”

Cô lái xe chạy thẳng tới thành quan, xa xa thấy quan ải phái trước có rào thép gai, liền hơi giảm tốc độ xe. Cô ké xuống cửa sổ thủy tinh một nửa, chìa tay ra một tờ giấy thông hành xanh, xa xa liền hướng về phái lính gác trạm gác: “Mau mau mở cửa! Trong thành có gian tế phóng hỏa, ta phục sự tư lệnh, ra khỏi thành cầu cứu quân đồng minh.”

Quan tuần trạm sớm nghe được tiếng kho đạn nổ, cũng thấy phòng thủ thành bộ tư lệnh khói tuôn ra dầy đặc, cho nên không có lòng nghi ngờ, liền lập tức bỏ dây thép gai ra, để bọn họ nghênh ngang đi.

Ra khỏi thành là đường vàng rộng rãi, một đường thẳng hướng Đông, Mẫn Hồng Ngọc lái xe lái. Tây Bắc khô hạn, mặc dù lúc này là đã là đầu xuân, nhưng không có mưa, cho nên sau xe toàn đất cát, thật giống như hoàng long cuồn cuồn.

Phan Kiện Trì quay đầu nhìn lại, chỉ thấy quan ải vững chắc, nắng chiều đang chiếu vào cổng thành, ánh tà dương đỏ thẫm, chiếu lên cả cổng thành như lồng trong ánh lửa vậy. Cổng thành quan ải vốn được xây từ đời Minh, qua các triều đại nhà Thanh đều được sữa chữa nhiều lần. Mặc dù ở trong sa mạc Gobi, phong khói ngàn dặm, từ xa xa nhìn lại, lại thấy một thành trì vô cùng tráng lệ nguy nga. Bây giờ cổng thành nguy nga dần dần đi ra khỏi tầm mắt, nhưng trong lòng anh ta vẫn căng như dây nỏ, lại một mực không thể bỏ xuống được, vì vậy quay đầu nói với Mẫn Hồng Ngọc: “Nơi nay đi về phái Đông vài trăm dặm đều là bình nguyên, không có gì cản trở, chỉ sợ Dịch Liên Thận lập tức đuổi tới.”

Mẫn Hồng Ngọc cắn răng nói: “Đuổi thì cứ để cho hắn đuổi tới thôi! Tới một mình chúng ta liền hợp sức lại, chung quy vẫn không để hắn chiếm lợi ích được.”

Phan Kiện Trì tốt nghiệp trường quân sự ra, am hiểu binh pháp, nghe được cô nói như vậy, không khỏi lắc đầu một cái: “Nếu có người tiếp ứng chúng ta thì tốt...”

Anh biết Mẫn Hồng Ngọc làm việc này cũng không dễ gì, không chỉ đưa cho mình khẩu súng, mà còn đi đốt kho đạn, lại lừa người mở cổng thành, nếu như không có nội ứng, thì cô gái yếu đuối như vậy, sao có thể đơn thương độc mã được, tựa hồ có chút khó tin, cho nên anh mới nói một câu như vậy.

Mẫn Hồng Ngọc chậm rãi nói: “Ta biết ngươi muốn nói cái gì, ta không có đồng bọn, ngươi cũng đừng xuyên tạc lời của ta.”

Phan Kiện Trì nói: “Cô thật đã quá đa nghi rồi, mọi người hôm nay đều ở trên một chiếc thuyền rồi, đồng bọn của cô thì chẳng khác nào đồng bọn của tôi, tai sao tôi lại phải đi xuyên tạc lời của cô?”

Mẫn Hồng Ngọc cười một tiếng: “Mọi người đều ở trên cùng một thuyền à? Ta không thấy thế.”

Phan Kiện Trì không muốn cùng cô hao phí miệng lưỡi tranh luận, chỉ thấy Dịch Liên Khải thần sắc tàn tạ, sắc mặt trắng bệch, sau khi lên xe nằm nghiêng ở đó không nói một lời, chắc hẳn anh rất khó khăn để gắng gượng, vì vậy thấp giọng hỏi: “Công tử gia, vết thương lại bị đau sao?

Dịch Liên Khải khẽ lắc đầu một cái, tỏ ý rằng mình vô sự. Nhưng hô hấp của anh ngắn ngủi nặng nề, Phan Kiện Trì nghe được, biết anh có vết thương khác, mình có thuốc nhưng cũng không tiện dừng lại để cho anh nghỉ ngơi. Phan Kiện Trì bất đắc dĩ đành cởi áo choàng dài, đệm sau ót của Dịch Liên Khải, muốn cho anh ngồi thoải mái một chút.

Bởi vì lái xe quá nhanh, cho nên xe lắc lư rất nhiều. Bọn họ một đường đi hướng Tây nhanh như tên, nhìn mặt trời dần dần ngả về phía Tây, đất đai hiện ra một màu thê lương, trời tối dần.

Đêm xuống đường càng khó đi, thật may phương Bắc bầu trời quang đãng thông suốt, trời tối màu xanh đậm, giống như là nền đồ sứ chìm trong nước, mơ hồ thẩm thấu màu sắc trơn bóng. Một ngôi sao sáng ngời ở trên cao, Mẫn Hồng Ngọc nhìn rõ sắc trời, lại tiếp tục đi về phía trước.

Vẻ hoang vu trên bình nguyên lại chỉ có mình bọn họ lái một chiếc xe hơi. Khắp nơi không có nhà, hai bên đường đều là cát sỏi. Lúc này ngay cả nửa cây con nhỏ cũng không sinh trưởng, càng cảm thấy có cảm giác hoang vu. Đèn xe chỉ có thể thấy một đoạn đường ngắn, còn đường này hàng năm đều là xe ngựa đi qua, giữa có hai rãnh sâu do xe tạo ra, xe hơi đi tới đây, liền gập ghềnh, mấp mô, lắc lư rất nhiều.

Phan Kiện Trì ngược lại vẫn ổn, nhưng Dịch Liên Khải dường như tinh thần có vẻ không cầm cự nổi, chỉ chốc lát liền mơ màng thiếp đi. Phan Kiện Trì muốn cùng Mẫn Hồng Ngọc đổi tay lái, muốn cho cô nghỉ ngơi chốc lát, nhưng thấy loáng thoáng ánh sao, chỉ thấy cô hai mắt ngưng lại nhìn về phía trước, vô cùng chăm chú, khóe miệng hơi nhếch lên.

Cô vốn đang mặc quân phục, nên càng lộ ra vẻ cương nghị. Phan Kiện Trì cuối cùng không mở miệng hỏi nữa. Lái xe như vậy đi hơn nửa đêm, Mẫn Hồng Ngọc rốt cuộc dừng xe lại.

Phan Kiện Trì vốn rất lo lắng, vì vậy hỏi: “Có phải xe hết xăng rồi không?”

Mẫn Hồng Ngọc cũng không lên tiếng, nhảy xuống xe, ven đường có một sườn núi nhỏ, cô leo lên trên sườn núi, ngẩng đầu lên nhìn sao đầy trời. Phan Kiện Trì lúc này mới biêt cô bị mù phương hướng. Phan Kiện Trì thấy Dịch Liên Khải đang mơ màng ngủ say, dường như tạm thời cũng không tỉnh, vì vậy cũng xuống xe, leo lên sườn núi đó.

Đêm lạnh Tây Bắc, gió Bắc lạnh thấu xương, Phan Kiện Trì không mặc áo choàng dài, bị gió thổi một cái, nhất thời cảm thấy tóc gáy dựng đứng hết lên, nhưng vẫn cố nhẫn nại. Đất ở trên sườn núi là cát sỏi chất đống mà thành, đi một bước trượt một cái, khó khăn lắm mới đến sườn núi.

Mẫn Hồng Ngọc quay đầu nhìn Phan Kiện Trì một chút, trên mặt không có vẻ gì kinh ngạc, vì vậy hỏi: “Nên đi về phía Bắc hay là vẫn đi về phái Nam đây?”

Phan Kiện Trì ngửa đầu nhìn bầu trời, nhanh chóng nhận ra thất tinh bắc đẩu, nói: “Đi thôi, tôi biết đường.”

Mẫn Hồng Ngọc cũng không lên tiếng, đi xuống đồi, tiến tới chỗ xe hơi, nhưng không biết tại sao trượt chân một cái. Phan Kiện Trì thấy cô lảo đảo, kêu một tiếng: “Cẩn thận!” - Lanh tay lẹ mặt bắt lấy tay áo cô, nhưng do quán tính lớn, Mẫn Hồng Ngọc vẫn bị té ngã xuống đất, liên lụy anh ta thiếu chút nữa cũng ngã nhào.

Mẫn Hồng Ngọc té ngã lộn nhào một cái, nhưng lại ngã ngồi lên trên cát sỏi, Phan Kiện Trì vốn muốn đỡ cô đứng lên, nhưng do anh cả ngày không uống một giọt nước nào, hơn nữa cả một ngày đường đi lại bận bịu, nên bây giờ chỉ cảm thấy kiệt sức, kéo cô một cái nhưng không kéo lên được, cứ ngồi ở trên cát sỏi mãi như thế.

Mẫn Hồng Ngọc trùm kín áo bông trên người. Cô vốn mặc quân phục của quân đội Dịch Liên Thận, lại khoác một cái áo bông vàng lớn, bên hông treo một túi dây đạn nịt da, lại có thêm hai phần oai hùng. Cô thấy Phan Kiện Trì lạnh đến không ngừng thở ra khói, vì vậy lấy nón bông trên đầu xuống đưa cho anh. Phan Kiện Trì lắc đầu, nói: “Cô đội đi.”

Mẫn Hồng Ngọc nói: “Tôi đội lại lớn quá.”

Phan Kiện Trì biết rõ cô là đang mượn cớ, nhưng tính tình cô vốn hỉ nộ vô thường, chỉ sợ cô lại nổi giận, vì vậy dứt khoát nhận lấy, đeo lên quả nhiên ấm áp nhiều. Mẫn Hồng Ngọc nói: “Thật ra thì ngươi cũng là hướng về món đồ kia phải không?”

Phan Kiện Trì không ngờ cô sẽ hỏi những lời này, nên ngẩn người, đáp: “Cô chẳng lẽ không phải?”

Mẫn Hồng Ngọc giống như nghe được lời nói buồn cười, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Nếu mọi người đều cùng chung chí hướng như vậy thì đi ra sau xe xách cây súng, để ở trên trán Dịch Liên Khải, để hắn khai ra vật kia là được rồi.”

Phan Kiện Trì nói: “Cô cùng công tử gia quen biết nhau lâu, chẳng lẽ vẫn không rõ tính tình của anh ta sao? Cô nhìn nhị công tử nghiêm hình tra khảo, anh ta cũng không hỏi được một chữ nào? Làm như vậy cũng không có ích lợi gì.”

Mẫn Hồng Ngọc cười nói: “Ngươi rốt cuộc là biết đồ đó không ở trong tay ta lúc nào?”

Phan Kiện Trì cũng cười cười, nói: “Tôi đã sớm nói, thứ cô cầm không phải thứ cô muốn.”

Mẫn Hồng Ngọc nói: “Nhưng bây giờ người đó đã ở trong tay ta, ta muốn có nó, chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.”

Phan Kiện Trì lạnh lùng nói: “Chưa chắc!”

Mẫn Hồng Ngọc hoàn toàn không thèm để ý tới, nói: “Ta biết, bàn về thương pháp, ta không sánh bằng ngươi. Bất quá như ngươi đã nói, bây giờ chúng ta đã ở cũng một chiếc thuyền, ngươi nếu bây giờ giết ta, cũng không có cách nào mang Dịch Liên Khải đi.”

Phan Kiện Trì gật đầu: “Không sai, cô nếu bây giờ giết ta, cô cũng không có cách nào mang Dịch Liên Khải đi.”

Mẫn Hồng Ngọc nói: “Vậy không bằng chúng ta hợp tác, nếu tìm được tung tích vật đó, mỗi người nửa cũng tốt.”

Phan Kiện Trì hỏi ngược lại: “Cô có cách gì hỏi được tung tích của nó?”

Mẫn Hồng Ngọc thở dài, nói: “Ở trên cõi đời này, ta không có cách nào để cho Dịch tam công tử nói cho ta biết, hắn rốt cuộc đem vật quan trọng như vậy đặt ở nơi nào. Bất quá ta nghĩ nếu một người tới hỏi, có khi hắn lại chịu nói“.

Phan Kiện Trì tỉnh bơ, hỏi ngược lại: “Ý cô nói là Tần Tang?”

Mẫn Hồng Ngọc gật đầu một cái: “Trừ tam thiếu phu nhân của chúng ta ra, người ngoài bất kể có mềm hay cứng đòi hỏi, Dịch Liên Khải cũng sẽ không nói.”

Phan Kiện Trì hỏi: “Cô vừa nói là muốn hợp tác là có ý gì?”

Mẫn Hồng Ngọc nói: “Chúng ta phải để Dịch Liên Khải gặp Tần Tang một lần.”

Phan Kiện Trì phả ra khói, thời tiết giá rét trong nháy mắt ngưng kết thành sương mù, anh nói: “Nơi này cách Xương Nghiệp cả ngàn dặm, muốn cho hai người họ gặp nhau ngay lập tức, nói dễ vậy sao.”

Mẫn Hồng Ngọc nói: “Nơi này cách Xương Nghiệp rất là xa, nhưng để cho Dịch Liên Khải gặp Tần Tang một lần cũng không phải việc gì khó.”

Phan Kiện Trì nghe cô hời hợt nói ra một câu như vậy, không kiềm được thần sắc đại biến. Mẫn Hồng Ngọc khẽ cười một tiếng, nói: “Phan công tử, ta thấy ngươi đối với tam thiếu phu nhân, cũng chưa đến nỗi dứt tình. Vừa nghe thấy chính chuyện có liên quan đến cô ấy, sắc mặt ngươi đều thay đổi.”

Phan Kiện Trì hỏi: “Rốt cuộc cô đã an bài cho cô ấy như thế nào?”

Mẫn Hồng Ngọc nói cái giọng kiểu hoàn toàn không quan tâm: “Cũng không như thế nào cả. Mặc dù ban đầu ta lấy được hai tấm vé thuyền, nhưng ta biết tám phần ngươi sẽ không theo tam thiếu phu nhân cùng lên thuyền. Tam thiếu phu nhân cùng ta không giống nhau, cô ta là nữ nhân yếu đuối, cành vàng lá ngọc, không giống ta quen đi đây đi đó. Ta không yên tâm để cô ta lên thuyền một mình, nếu có chuyện gì xảy ra, ta làm sao đảm đương nổi trách nhiệm này...”

Phan Kiện Trì nghe cô ung dung thong thả nói, trong bụng lo lắng như lửa đốt, nhưng ngoài mặt vẫn hêt sức bình tĩnh, chỉ hỏi: “Vậy bây giờ cô ấy đang ở đâu?”

Mẫn Hồng Ngọc nói: “Cô ấy hiện giờ đang ở đâu à, nói xa không xa, gần không gần... chỉ sợ lúc này đã đến trấn Hàn Quan rồi.”

Phan kiện Trì nghe được câu nói này, nổi giận công tâm, không nhịn được giơ tay lên hung hăng cho Mẫn Hồng Ngọc một cái tát. Mẫn Hồng Ngọc không tránh anh động thủ, mặc dù mặt giương lên, nhưng không hề tránh đi. Chỉ nghe một tiếng bạt tai thanh thúy, nhất thời trên gương mặt đau rát.

Phan Kiện Trì đánh ra một đòn này, lại hối hận vì đã làm vậy, thấy Mẫn Hồng Ngọc bụm mặt đứng ở đó, vội vàng cố nén tức giận nói: “Đã có lỗi với cô.”

“Đánh thì cũng đã đánh, cái gì mà có lỗi với cô chứ.” - Mẫn Hồng Ngọc giống như không hề tức giận, ngược lại cười một tiếng: “Nói như vậy, ngươi là người đàn ông thứ hai vì Tần Tang mà động thủ đánh ta.”

Phan Kiện Trì tâm loạn như ma, nhưng vào giờ phút này, lại không thể không theo lời cô nói. Anh lo lắng cho Tần Tang đành an ủi, nói: “Cô rốt cuộc muốn thế nào?”

“Kế hoạch của ta không phải giống kế hoạch của ngươi sao?” - Mẫn Hồng Ngọc ung dung thong thả nói: “Ngươi không phải khuyên Dịch Liên Thận giả vờ để cho ngươi cướp ngục, mang Dịch Liên Khải đi. Sau đó từ miệng hắn lừa nói ra tung tích vật đó sao? Nếu như dùng cách này liền có thể cùng Cao đại soái trao đổi người. Cao đại soái vốn nợ sâu sắc ân tình của đại soái, tất nhiên sẽ dùng Tần Tang để đổi với Dịch Liên Khải. Ngươi nghĩ, ngươi ra kế hoạch, ngươi đối với Dịch Liên Thận nói ra toàn bộ đại kế, ta chỉ thay ngươi làm trước thời hạn chút thôi. Ngươi vì sao lại thẹn quá hóa giận động thủ đánh người  chứ?”

Phan Kiện Trì không ngờ cô sẽ đem việc này đầu đuôi nói rõ ràng như vậy, anh suy nghĩ rất nhanh, đã nghĩ đến Mẫn Hồng Ngọc cùng Dịch Liên Thận sớm có tình xưa, thì ra hai người họ đã sớm thông đồng nên tức giận, mình rốt cuộc để cho người đàn bà này lừa, cô cuối cùng vẫn bán đứng mình cùng Dịch Liên Khải. Anh nói: “Thì ra cô thực sự cùng Dịch Liên Thận một phe với nhau.”

“Trong lòng ngươi chưa biết chừng lại đang chửi ta.” - Mẫn Hồng Ngọc lại nhẹ cười khẽ một tiếng: “Nếu không phải Dịch Liên Thận ngầm cho phép, ta từ đầu làm sao có bản lĩnh, mang súng vào cho ngươi? Nếu không phải Dịch Liên Thận ngầm cho phép, sao kho đạn biết bốc cháy? Nếu không phải Dịch Liên Thận cho phép, đầu đường quan ải canh phòng sâm nghiêm như vậy làm sao lại dễ dàng xông ra? Ngươi không phải hỏi ta có đồng bọn hay không sao? Đồng bọn của ta dĩ nhiên chính là Dịch Liên Thận. Bất quá không giống với ngươi nghĩ, cho là ta làm vậy vì Dịch Liên Thận. Đàn ông Dịch gia, người nào cũng là kẻ bạc tình bạc nghĩa, Dịch Liên Khải cũng vậy, mà Dịch Liên Thận cũng vậy. Dưới mắt chúng, lúc ta hữu dụng, hắn sẽ tự nhiên đối với ta khách khí, đến lúc vô dụng, so với một con chó cũng không bằng đâu. Hắn tương kế tựu kế như vậy, dĩ nhiên là có ý tưởng của ta, chẳng phải cũng là có ý tưởng của ngươi nữa sao?

Chẳng lẽ ngươi một chút cũng không nghi ngờ sao? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy một người như ta có bản lĩnh có thể tiếp ứng đem được cả hai người ra ngoài sao? Chẳng lẽ ngươi dọc đường đi chưa từng nghĩ có thể như vậy thuận lời chạy thoát sao? Ngươi rõ ràng trong lòng đã nảy sinh nghi ngờ, vì sao không nói? Chẳng phải là ngươi cũng đang tương kế tựu kế, chẳng phải là ngươi luôn yên lặng theo dõi mọi chuyện sao? Người như ngươi vậy là không tốt đâu, vừa muốn câu cá lớn, lại muốn giả làm chính nhân quân tử, làm bộ làm tích ngay thẳng, thật là không thú vị.”

Phan Kiện Trì ngờ vực cô trong chốc lát, nói: “Dịch Liên Khải nếu tỉnh lại, cô định làm sao ăn nói với anh ta đây?”

Mẫn Hồng Ngọc cười nói: “Còn có cái gì để nói? Đương nhiên khuyên hắn lấy ra vật đó, tốt nhất đưa cả vị kim tôn ngọc quý thiếu phu nhân tới trao đổi. Nếu không... vị thiếu phu nhân của hắn có thiếu một sợi tóc nào, ta cũng không dám đảm bảo đâu...”

“Ngươi không dám đảm bảo được, nhưng ta thì dám đảm bảo!”

Mẫn Hồng Ngọc kinh ngạc quay đầu, thấy Dịch Liên Khải không biết từ khi nào đã xuống xe, lúc này đứng ở sau lưng cô. Anh một tay chống trường thương, một tay khác bưng một khẩu súng, trên cánh tay quấn đạn, mà trường thương trong tay đã lên nòng. Họng súng đen ngòm đối diện Mẫn Hồng Ngọc, mặc dù hai tay anh vô lực, nhưng nếu như hồ đồ nổ súng bậy, cách gần như vậy, ắt cũng sẽ bắn trúng Mẫn Hồng Ngọc.

Dịch Liên Khải thần sắc mệt mỏi, tựa hồ hết sức chán nản, nhưng từng câu từng chữ, vô cùng rõ ràng: “Ta dám đảm bảo, Tần Tang nếu như thiếu một sợi tóc, ngươi sẽ ít đi một sợi. Nếu cô ấy mất đi một đầu ngón tay, ngươi cũng sẽ ít đi một đầu ngón tay. Nếu cô ấy mất mạng, ngươi cũng không cần sống nữa, vừa khéo có thể chôn theo cô ấy.”

Mẫn Hồng Ngọc đưa mắt nhìn anh hồi lâu, đột nhiên “phốc” lên cười một tiếng, nói: “Cô ta rốt cuộc có chỗ nào tốt, mà ngươi lại mê đến thần hồn điên đảo như vậy, ngay cả mạng cũng không cần?”

Dịch Liên Khải “Hừ” một tiếng, không để ý đến cô, chỉ phân phó Phan Kiện Trì: “Lái xe trở về trấn Hàn Quan.”

Phan Kiện Trì ngẩn ra, nói: “ Công tử gia, chuyện này nên thảo luận kỹ hơn.”

Dịch Liên Khải cũng không tức giận, chỉ kiên định nói một lần nữa: “Lái xe trở về trấn Hàn Quan.”

Phan Kiện Trì không chần chờ nữa, chỉ Mẫn Hồng Ngọc hỏi: “Vậy còn cô ta?”

“Buộc lại, cho ngồi ở phía sau.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.