“Hừ!” Mẫn Hồng Ngọc không nhịn được khẽ gắt một tiếng, “Cái loại ăn chơi cợt nhả không có lương tâm đó, ai muốn đi cứu hắn chứ? Ta phải đi trấn Hàn Quan làm một cuộc đại mua bán món đồ thiên hạ đệ nhất, còn Dịch Liên Khải, nói thật, hắn dù chết trong biển lửa, cũng không phải chuyện của ta.”
Phan Kiện Trì ung dung thong thả lột lớp vỏ cuối của củ khoai sọ, hỏi: “Cô nói cuộc đại mua bán đệ nhất thiên hạ, chẳng lẽ lại là cái thìa bạc kia?”
Mẫn Hồng Ngọc cười tủm tỉm nói: “Ngươi cả câu đều khẳng định cái thìa kia không phải là tín vật, nhưng ta cảm thấy chính là nó, bất kể như thế nào, ta cũng phải thử một lần, còn ngươi, nếu đã cam tâm tình nguyện bồi ta đi, ta tự nhiên cũng không có gì không vui.”
Phan Kiện Trì cười một tiếng, nói: “Tôi nói nếu như cô không tin, vậy ta liền chúc cô tâm tưởng sự thành, kỳ khai đắc thắng.”
Mẫn Hồng Ngọc “Hừ” một tiếng, không để ý tới anh.
Một hồi lâu lúc đi đường, Mẫn Hồng Ngọc giống như thực sự vì anh mà sinh ra bực mình, không cùng anh nói chuyện, cũng không cùng Trần Đại nói chuyện. Ba người cắm đầu mà đi. Chỉ nghe tiếng xe kia lốc cốc cao su da, nghiền lên đá ở trên đường, bùm bùm vang dội. Trần Đại vẫn như cũ ngồi ở guồng xe đánh con lừa, anh là một người hiền lành, cũng cảm thấy có cái gì không đúng ở chỗ này. Cho nên đánh xe một hồi, liền muốn ngẩng đầu lên nhìn mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-suong-mu-vay-thanh/2127804/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.