*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tần Tang viền mắt nóng lên, tựa như bất cứ lúc nào nước mắt cũng sẽ chảy ra vậy. Dịch Liên Khải mấy ngày qua đối với cô rất hờ hững, cô vốn tưởng chuyện này không thể trông mong thêm gì được nữa, không nghĩ tới sẽ có kết quả ngoài mong đợi như vậy, càng không hề ngờ tới rằng, người được cứu ra lại là Phan Kiện Trì mà không phải ai khác. Cô như muốn khóc thất thanh lên thành tiếng, chỉ là cố gắng liều mạng kiềm nén lại, trong tay nắm chặt một góc của chiếc khăn tay, vò nát nó lại. Lúc này ngay cả một câu cũng không nói nên lời, Cao Thiệu Hiên thấy thần sắc cô khác thường, giống như uống rượu say vậy, hai gò má đỏ bừng, trên trán đã có một lớp mồ hôi. Cho rằng cô thân thể không được khỏe, vì vậy đứng lên nói: “Đã quấy rầy phu nhân lâu rồi, Thiệu Hiên xin phép trở về trước”.
Tần Tang không biết lần này người kia đi, đến lúc đó sẽ có chuyện gì xảy ra với anh(Tần Tang lo cho Phan Kiện Trì). Trong lòng không khỏi cảm thấy rối loạn, ngước mắt lên, nhìn anh đang đứng ở phía sau, nhưng anh lại nhẹ nhàng ra hiệu lắc đầu với cô. Trong lòng cô lúc này là một cảm giác bi thương, nước mắt cũng tự nhiên trào ra, đành vội vàng làm bộ dạng ho khan một cái, quay sang Cao Thiệu Hiên miễn cưỡng cười: “Cao thiếu gia cực khổ rồi, vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-suong-mu-vay-thanh/132440/chuong-3-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.