“Không!”
“Anh đang lừa em, nhất định là anh đang lừa em.”
“Nó không thể là con gái của chúng ta!”
“Nhất định là Bùi Hoài Duật bịa ra để cứu nó thôi.”
“Uyển Khanh, em không cảm thấy, nó rất giống anh sao?”
Chỉ một câu nói của Bùi Vân Hiền đã khiến Tần Uyển Khanh sụp đổ ngay lập tức.
Bà ta hét lên, toàn thân run rẩy, muốn nổ máy xe, nhưng trong trạng thái hoảng loạn cực độ, hô hấp của bà ta đột ngột rối loạn, mặt tê cứng, thiếu dưỡng khí, rồi ngất đi trong cơn sốc, há to miệng, nước dãi chảy ra, như một con thú đang cố th* d*c cố lấy từng hơi.
Đầu óc Tần Uyển Khanh trống rỗng. Chân bà ta đạp ga tông vào tảng đá ở quảng trường đối diện phòng khám Lư Ân. Bà ta chật vật bước xuống xe, thẫn thờ đi về phía trước, nhìn phòng khám Lư Ân trước mắt, đột nhiên lửa bốc cháy ngút trời.
Bước chân Tần Uyển Khanh khựng lại, rồi bà ta đột ngột xông vào bên trong.
—
Lưỡi dao phẫu thuật sắc bén áp vào làn da trắng nõn của cô gái, tay Lư Ân hơi run rẩy. Ông chưa bao giờ thực hiện ca phẫu thuật cắt thận cho người hiến trong tình trạng không gây mê như thế này, trán ông thậm chí còn lấm tấm mồ hôi.
Trợ lý bên cạnh nhắc nhở: “Thầy!”
Lư Ân hít sâu một hơi, vừa chuẩn bị rạch da thì đột nhiên, bên ngoài phòng phẫu thuật vang lên tiếng ồn, kèm theo tiếng kêu hoảng hốt bằng tiếng Anh.
“Không hay rồi! Cháy rồi!”
Cửa phòng phẫu thuật mở ra, một làn khói dày đặc xộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702553/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.