11 giờ đêm.
Mấy ngày nay, hai vợ chồng ông bà Bùi đều ngủ muộn, đặc biệt là Vu Tú Huệ, không niệm kinh xong sẽ không ra khỏi Phật đường. Bùi Thành Quân cũng lo lắng vì bệnh tình của con trai.
Dì An bưng một chén yến sào chuẩn bị đi xem bà cụ, đột nhiên giật mình, thấy Tần Uyển Khanh từ bên ngoài bước vào, trên người đầy hơi lạnh.
“Cô cả.”
Tần Uyển Khanh không trả lời, cất bước đi lên cầu thang, ánh mắt mang theo một vẻ quyết tuyệt như người sắp liều mạng. Dì An ngây người, tự hỏi bà ta bị gì vậy.
Tần Uyển Khanh thấy Nghê Vụ đang đứng bên ngoài với đĩa trái cây ở cửa thư phòng. Bà nắm lấy tay Nghê Vụ, đẩy cửa bước vào.
Tiếng nói chuyện bên trong lập tức bị cắt ngang.
Bùi Thành Quân theo phản xạ hỏi: “Uyển Khanh, khuya rồi, sao con về đây?”
“Ba, con đã tìm được người có thể ghép thận phù hợp rồi.”
Lời của Tần Uyển Khanh vừa dứt, trên mặt Bùi Thành Quân cũng lộ ra ý cười. Đối với nhà họ Bùi, đây quả thực là một tin tốt. Tần Uyển Khanh nhìn chằm chằm vào mặt Nghê Vụ: “Nghê Vụ và Vân Hiền có nhóm máu tương đồng, khả năng ghép tạng thành công rất cao. Nếu Nghê Vụ đồng ý hiến thận, Vân Hiền có thể được cứu rồi!”
Bà ta cũng không ngờ, lại xảy ra một khoảnh khắc đầy kịch tính như vậy, người bà ta không thích nhất, lại có khả năng ghép thận thành công với chồng bà.
Nghê Vụ cũng sững sờ. Bùi Hoài Duật bước nhanh đến, chắn trước mặt Nghê Vụ, sắc mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702549/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.