Bùi Sơ Yên biết rõ, chuyện này không phải chỉ cần cúi đầu nhận lỗi là có thể qua được.
Trên sàn, mảnh ly vỡ tung tóe, sách vở vứt ngổn ngang. Ba ngày nay cô bị giam trong phòng, lên cơn giận dữ, người hầu bên ngoài chẳng ai dám bước vào.
Lúc này, Tần Uyển Khanh nhìn thấy một tờ giấy dưới chân, bà cúi xuống nhặt lên.
Giọng Bùi Sơ Yên run rẩy, nhưng trong mắt lại thoáng lên nụ cười đắc ý, giọng cô ta vẫn run rẩy, nghẹn ngào: “Đây là kết quả xét nghiệm tương thích mà con đã làm mấy hôm trước, con và ba không tương thích. Con thực sự hy vọng mình là con gái ruột của ba mẹ, như vậy, con có thể hiến một quả thận cho ba rồi.”
“Con biết sai rồi, mẹ à. Con chỉ là bị tức quá mà hồ đồ, mẹ hiểu con mà, mẹ cũng ghét Nghê Vụ, nên chắc mẹ hiểu cảm giác của con lúc đó. Con chưa bao giờ muốn làm hại ba cả.”
“Con quả thực đã bảo Lận Thi Tuyên bỏ thuốc chú. Nếu thành công, chỉ cần truyền thông phanh phui, chú sẽ buộc phải ly hôn với Nghê Vụ và cưới Lận Thi Tuyên, nếu không nhà họ Lận cũng sẽ gây áp lực. Đến lúc đó, Nghê Vụ chỉ có thể lủi thủi rời đi, con gái cũng chỉ muốn giúp mẹ giải quyết phiền phức, chỉ là không ngờ Lận Thi Tuyên là một con ngu!”
Cô ta lại ngủ với Diêu Liệt!
Hôn ước giữa nhà họ Diêu và cô ta đã bị hủy.
“Còn về ba... Mẹ, mẹ không nhận thấy à? Ba dường như luôn thiên vị Nghê Vụ. Con tận mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702532/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.