Bùi Hoài Duật mặt lạnh tanh, hất tay ra.
Bùi Sơ Yên ngã bệt xuống đất, ho dữ dội. Cô ta nắm chặt váy cưới, khi nhìn về phía Bùi Vân Hiền và Tần Uyển Khanh, đột nhiên cười.
Cô ta chỉ còn cách chiến thắng một bước nữa thôi.
“Ba, vẫn là trách con quá mềm lòng, không nỡ hạ thuốc ba.”
Cô ta chỉ mua chuộc trợ lý Cát Kỳ bên cạnh Bùi Vân Hiền, để lúc Bùi Vân Hiền mệt mỏi tinh thần thì đỡ ông vào phòng nghỉ ở phía trong cùng.
Trong không khí, vang lên một tiếng động giòn giã.
Tay Bùi Vân Hiền vẫn giữ nguyên độ cong giơ lên, lơ lửng trong không trung.
Nhìn Bùi Sơ Yên đang ngã ngồi trên thảm, khuôn mặt vốn nho nhã lịch thiệp của ông, lúc này như bị một đám mây đen bao phủ, mưa lớn bao trùm. Ông nhắm mắt lại, cảm thấy mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.
Bùi Vân Hiền không hiểu, tại sao cô con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện của mình, đột nhiên lại trở nên như thế này. ông cảm thấy vô cùng xa lạ, như thể không hề quen biết.
Nó thế mà đã bỏ thuốc Nghê Vụ, đưa cô đến phòng nghỉ của ông.
“Bùi Sơ Yên, con có biết mình đang làm gì không!”
Bùi Vân Hiền đau lòng đến cực độ, hơi thở dồn dập. Tần Uyển Khanh vội vàng tiến lên một bước đỡ lấy ông. Bà cũng hoàn hồn sau cơn kinh ngạc, trò hề vừa rồi, như một cơn ác mộng. Tần Uyển Khanh bỗng dưng có chút choáng váng.
“Ý gì, cái gì mà bỏ thuốc Nghê Vụ đưa đến phòng nghỉ của anh, không phải anh đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702527/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.