“Thật sự là cô ta à?”
Tuy đã biết câu trả lời, nhưng khi nghe xác nhận chính xác, cô vẫn có chút kinh ngạc. Là con cái, lại muốn dựng chuyện về ba mình, cách “giết địch một trăm, hại mình một nghìn” như vậy, chỉ để khiến Tần Uyển Khanh làm khó mình thôi sao?
Hay là, Bùi Sơ Yên đã biết cô chính là Trình Thanh Miểu?
Từ thời cấp ba, cô đã phải chịu đựng rất nhiều ác ý vô cớ, trong đó có cả từ Bùi Sơ Yên. Nghê Vụ thật sự không hiểu mình đã làm gì khiến đối phương ghét đến vậy.
“Chuyện của bọn họ em không cần bận tâm, ngày mai chúng ta sẽ về chỗ ở của anh.” Bùi Hoài Duật nói: “Cứ coi như là gặp phải hai kẻ điên.”
“À, đúng rồi.”
Giọng anh trầm xuống một chút: “Em đã nói chuyện gì với Diêu Liệt?” Anh thấy Nghê Vụ bước ra khỏi sảnh phụ thì chạm mặt Diêu Liệt.
“Anh ta có lẽ không nhận ra em.”
Nhưng Nghê Vụ cũng thấy kỳ lạ: “Thế nhưng anh ta đã giúp em.”
Cô hoàn toàn không đeo chiếc vòng tay nào, cũng không có chuyện anh ta để vòng tay ở thư phòng của Bùi Hoài Duật trên lầu ba.
Bùi Hoài Duật nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô.
“Tránh xa anh ta ra.” Anh cảm nhận trên người Diêu Liệt có gì đó rất nguy hiểm.
Nghê Vụ ngẩng đầu: “Chẳng lẽ anh ghen?”
Anh tránh không trả lời, cúi người, trực tiếp vác cô lên, như vác bao tải. Nghê Vụ kêu lên một tiếng và đập vào lưng anh.
Bùi Hoài Duật đặt cô lên giường, đệm mềm mại đàn hồi, Nghê Vụ chống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702520/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.