“Vâng.”
Bùi Hoài Duật cúp máy, đứng trước cửa sổ, anh nhìn xuống vườn hoa bên dưới. Nghê Vụ khoác tay Vu Tú Huệ đi dạo trong vườn, vừa nói vừa cười, gió đêm hè nhè nhẹ thổi tới, Bùi Hoài Duật oáng thoáng nghe thấy, họ đang nói về mình.
Không biết có phải là ảo giác hay không.
Vu Tú Huệ và Nghê Vụ quả thật đang nói về Bùi Hoài Duật.
Nói về chuyện hồi nhỏ.
“Trong sân vốn có một cây ngô đồng, nó mới bốn tuổi đã nghịch ngợm trèo lên cây, còn làm một cái ổ trên đó, định ở luôn trên đó. Mỗi lần cãi nhau với ba nó là lại trèo lên cây, nhanh nhẹn như con khỉ vậy, sau đó ba nó tức quá gọi người đến chặt cây. Đuổi bắt nó quanh sân, nó giận ba thì chui vào gầm bàn học của anh ba, vì nó biết ba nó sẽ không lục soát phòng anh ba.”
Nghê Vụ nghe giọng Vu Tú Huệ đầy ý cười, những câu chuyện tuổi thơ ấy, người đã làm mẹ thì sẽ luôn nhớ rõ.
Cô cũng nghe nhắc đến Bùi Diên.
Cái tên đó, trong nhà họ Bùi, hiếm khi được nhắc đến, như một tảng đá đè nặng trong lòng.
“Anh ba có phải từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, giống như...” Bước chân của Nghê Vụ và Vu Tú Huệ đều dừng lại, Vu Tú Huệ dường như biết Nghê Vụ muốn nói gì.
Giống như, Bùi Hoài Duật thời trung học.
Học giỏi, lạnh lùng xa cách, chưa bao giờ làm Bùi Thành Quân không vui. Là kiểu mà giáo viên, phụ huynh đều yêu thích, phẩm hạnh ưu tú, học tập xuất sắc, tỏa sáng rực rỡ.
Nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702517/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.