Cô nghe máy.
Cách đó không xa, Tề Lộ bị hai bảo vệ áp giải đi. Ánh mắt cô ta dõi theo ánh sáng lóe lên nơi ngón tay Nghê Vụ, viên kim cương lấp lánh rực rỡ đến chói mắt, như đâm thẳng vào lòng cô ta.
Dựa vào kinh nghiệm trong ngành của cô ta, cô ta còn chủ động mang điểm yếu của Lận Thi Tuyên đến, rụt rè cầu xin Nghê Vụ cho mình một cơ hội.
Cô ta không còn gì cả, tại sao Nghê Vụ còn muốn cắt đứt cơ hội cuối cùng của mình.
Tối nay Bùi Hoài Duật lái xe đưa Nghê Vụ và Tuế Tuế dùng bữa tại nhà hàng bên ngoài. Sân vườn phong cách phục cổ Trung Hoa, trong vườn có hồ sen, cánh hoa màu hồng nhạt, trắng tinh đủ màu. Nhiều loại khác nhau, thanh nhã thơm nồng.
Nghê Vụ cầm điện thoại chụp ảnh, lá xanh sen hồng, đẹp như tranh vẽ.
Bùi Hoài Duật cũng cầm điện thoại di động lên, nhưng anh chụp cô.
Dáng người thướt tha, như hoa sen mới nở, rất xinh đẹp.
Ba người đi đến phòng riêng trên lầu hai, gọi ba món mặn một món canh, canh là canh gà nấm, vị ngon thơm nồng.
Lúc ăn cơm, từ lầu hai, có thể nhìn thấy hồ sen bên ngoài.
Lá xanh như ngọc bích, nhẹ nhàng lay động theo gió.
Bùi Hoài Duật cởi áo vest, bên trong mặc áo sơ mi màu xanh nhạt, tay áo xắn lên, lộ ra cẳng tay săn chắc. Hôm nay anh mặc rất trang trọng, tóc được chải chuốt gọn gàng, so với lúc bình thường càng thêm khó gần.
Thế nhưng, ánh sáng vàng ấm trong phòng khiến khuôn mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702504/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.