Trong phòng ăn, Nghê Vụ nhìn bát mì cà chua trứng vừa được mang ra trước mặt, hơi ngạc nhiên, rồi ngẩng đầu nhìn Vu Tú Huệ ngồi đối diện.
Dì An ở bên cạnh cười nói: “Phu nhân biết hôm nay cô đến ăn trưa nên vội vàng chuẩn bị món cô thích. Bát mì này là do bà tự tay nấu, trứng cà chua cũng do bà tự xào đấy.”
Bùi Tĩnh Thư nói: “Lâu lắm rồi chị mới được ăn mì mẹ nấu, mẹ đã rất lâu không xuống bếp. Sáng nay chị nếm thử, vừa miệng lắm đó.”
“Nghê Vụ à, ở nhà chúng ta, con cứ tự nhiên như ở nhà mình đi.”
Trên mặt Vu Tú Huệ nở nụ cười hiền hậu dịu dàng: “Chỉ là mì để bên ngoài lâu rồi, hơi bở một chút, nhưng vẫn còn ấm.”
Bùi Thành Quân nói: “Con cứ ăn đại hai miếng, ăn không hết thì để lại trong bát. Bà ấy bao nhiêu năm không vào bếp rồi, mì nấu sao có thể ngon được?”
Vu Tú Huệ liền đưa cái chân lành lặn lên đá ông một phát.
“Cũng không có phải nấu cho ông ăn, ông có muốn ăn tôi cũng không nấu đâu.”
Hai người lớn lại bắt đầu đấu võ mồm.
Nghê Vụ cúi đầu, nhìn bát mì trong bát, nước mắt từ từ đọng lại trong mắt.
Mâm cơm này, gia đình này, nụ cười hòa thuận, từ lúc cô bước vào đến giờ, đối với cô quan tâm chu đáo, tinh tế chú ý đến sở thích của cô.
Cô chớp mắt, cố nén nước mắt.
Chân Vu Tú Huệ bị bong gân, vậy mà vẫn vào bếp nấu mì cho mình. Cô không biết đối phương làm thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702498/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.