Cô dùng chăn trùm kín mặt.
Chăn mỏng mùa hè phủ lên mặt, trong thời gian ngắn sẽ không quá ngột ngạt, trong phòng còn bật điều hòa, nhưng lâu dần vẫn khiến trán cô đẫm mồ hôi.
Nhẹ nhàng kéo chăn xuống, liền đối diện với mắt anh, anh ôm cô qua lớp chăn mỏng, giam cô trong vòng tay.
Nghê Vụ bị ánh mắt tr*n tr** nóng bỏng đó nhìn đến da đầu tê dại. Cô chỉ có thể nhẹ giọng nói: “Hôm nay không được đâu.”
“Ừ, để dành cho đêm tân hôn của chúng ta.”
Anh chống tay, ấn lên lọn tóc bên má cô, cúi đầu ngậm lấy d** tai tròn trịa nhỏ nhắn của cô, m*t một cái như giải khát, máu toàn thân Nghê Vụ dồn lên mặt, ào một cái, như bị điện giật, nửa bên mặt đều tê dại.
Anh không ngờ cô lại nhạy cảm đến vậy, mặt đỏ như tắc kè hoa. Lại nhẹ nhàng cắn một cái rồi mới buông cô ra.
Không trêu chọc nữa. Nhắm mắt lại, chỉ ôm cô, hơi thở nặng nề phả lên mặt cô.
“Ngủ đi.” Anh khẽ nói.
Dưới chăn, ngón tay Nghê Vụ nhẹ nhàng xoa xoa chiếc nhẫn ở đầu ngón tay, mặt cắt của kim cương, cảm giác dị vật giữa các ngón tay nhắc nhở cô hết lần này đến lần khác.
Cô sắp gả cho người đàn ông trước mặt.
Đêm nay, cả hai đều ngủ không sâu, vỏ não quá mức hưng phấn, có lẽ là đang nghĩ đến chuyện ngày mai, chỉ cần trở mình liền tỉnh, một tiếng động nhỏ cũng làm bừng tỉnh.
Vì vậy, nửa đêm sau, khi cảm nhận rõ ràng có vật gì đó đè lên ngực mình, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702487/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.