“Về sau Đàm Tinh Hàng sẽ không quấy rầy em nữa.” Giọng anh khàn đặc, như thể trào ra từ nơi sâu thẳm trong lồng ngực.
Anh thật sự đã đánh giá thấp h*m m**n chiếm hữu của bản thân đối với Nghê Vụ. Dù là Lâm Chiếu Uyên có phẩm hạnh và đạo đức hỗn loạn, hay Đàm Tinh Hàng, người anh dày công chọn lựa, ưu tú toàn diện, anh đều không thể chấp nhận nổi.
Chỉ cần nghĩ đến việc Nghê Vụ đến gần những người đàn ông này, anh đã muốn phát điên.
Nghê Vụ hất tay anh ra.
Cô tựa vào khung cửa, ánh sáng trong phòng chiếu từ phía sau cô. Ánh mắt lạnh lùng, lặng lẽ nhìn anh.
Hành lang ngoài không bật đèn, đèn cảm ứng âm thanh tắt đi trong khung cảnh tĩnh lặng không tiếng động.
Anh đứng trong bóng tối, thân hình gầy gò, mặc bộ đồ ngủ màu đen, như hòa vào bóng đêm, cả người giống như một cô hồn dã quỷ, chỉ có thể dựa vào chút ánh sáng bố thí từ trong căn phòng phía sau cô.
“Người làm phiền tôi, không phải Lâm Chiếu Uyên, cũng không phải Đàm Tinh Hàng, người đó luôn luôn là anh, căn hộ này tôi đã ở được một năm, tôi rất thích căn hộ Quan Lan Trung Hải sở hữu view biển này, tôi đã ổn định cuộc sống ở đây được một năm.”
“Bùi Hoài Duật, là anh dọn đi, hay tôi dọn đi?”
Giọng nói của cô đều đều, không chút gợn sóng, nhưng khi lọt vào tai Bùi Hoài Duật lại như ngâm trong băng lạnh. Cô bình thản nói ra điều anh không muốn nghe nhất, cũng khiến anh không còn sức bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702475/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.