1
Chỉ là nhìn bàn tay người đàn ông đang đưa ra, cô đang nghĩ đến việc sẽ đi bộ bằng hai chân để rời khỏi bãi cỏ rộng trăm mẫu này, hoặc ở đây chờ nhân viên lái xe điện đến đón, hoặc là…
Ở góc nhìn ngước lên như thế này, Nghê Vụ cảm thấy chóng mặt, ánh mắt cô dừng lại trên con ngựa đen trước mặt, quả nhiên là ngựa triệu đô, bộ lông đen bóng như một tác phẩm nghệ thuật. “Tôi đã gọi cho bạn rồi, cô ấy sẽ bảo nhân viên đến đón tôi.”
Khóe mắt cô bất chợt liếc thấy một bóng đen phủ xuống phía trước.
Một bàn tay thon dài nhưng đầy sức mạnh ôm lấy eo cô, trực tiếp nhấc cô lên. Khi Nghê Vụ kịp phản ứng thì cả người đã ngồi trên lưng ngựa, tựa lưng vào lồng ngực người đàn ông phía sau.
Cả người trong tư thế bị ôm chặt từ phía sau. Nghê Vụ hơi khó chịu nhúc nhích một chút.
Cô không ngờ, anh nhìn gầy như vậy, quần áo đều không vừa, sức lực lại lớn đến thế.
Tay Bùi Hoài Duật, một tay cầm dây cương, tay kia ôm eo Nghê Vụ, ánh mắt rơi vào gáy cô “Em ngồi vững, anh sẽ buông em ra.”
Anh khẽ kẹp vào bụng ngựa, con ngựa nhàn nhã nhấc vó.
Nghê Vụ ổn định thân hình, Bùi Hoài Duật quả thật đã thả lỏng bàn tay đang siết chặt eo cô, nhưng chỉ cần cô hơi ngả về sau một centimet, là có thể áp vào lồng ngực anh, dù là nghiêng sang trái hay sang phải một centimet, đều là cánh tay anh.
Nghê Vụ cảm thấy, lồng ngực anh còn khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702467/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.