Một tiếng sau, màn đêm buông xuống.
Bùi Hoài Duật mặc áo chống đạn, chuẩn bị cùng Tô Sương đi vào tìm Wana, một nam bác sĩ khác nói: “Để tôi vào, Tô Sương, cô đợi ở bên ngoài.”
Anh ta vỗ vỗ ngực: “Đây là chuyện của đàn ông.”
Chín giờ tối, Bùi Hoài Duật đi phía trước, người kia theo sau, cả hai cẩn trọng bước vào tàn tích của thành phố đổ nát phía trước. Mặt đất vương vết máu, khói súng, dấu tích của bom đạn. Bùi Hoài Duật lạnh nhạt nói: “Anh không cần phải mạo hiểm như vậy, chuyện này không liên quan đến anh.”
“Làm sao tôi có thể để người phụ nữ của tôi mạo hiểm vào trong?” Chàng trai trẻ người nước ngoài tóc vàng mắt xanh đó liếc nhìn Bùi Hoài Duật, có chút phóng khoáng bốc đồng: “Vậy tôi còn là đàn ông nữa không?”
“Anh thích Tô Sương.”
Bùi Hoài Duật nhìn anh ta một cái, chàng trai trẻ trước mặt này, mới đến năm ngoái, tên trùng với Cố Tử Mặc, cũng gọi là Leo. Đến đây chưa đầy tám tháng, là một bác sĩ người Anh, nhưng lại non nớt trong phòng mổ, nhưng trong đầu như thư viện y học di động.
“Tôi yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên, cả bệnh viện, những người khác đều biết. Chỉ có anh không để ý chuyện gì, thật ra bệnh viện của chúng ta có rất nhiều chuyện phiếm.”
Leo cảm thấy, Bùi Hoài Duật, khá kỳ lạ, tính cách lãnh đạm, trầm tĩnh, ánh mắt sắc lẹm.
Cầm dao mổ như thể có thể nắm giữ sống chết, có thể giành người với Diêm Vương trong phòng mổ.
Từ một số chi tiết trang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702462/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.