“Thực ra tôi chưa bao giờ hận anh, chỉ là oán trách.” Khi cô nằm trên bàn sinh, cô đã oán trách Bùi Hoài Duật, cô cũng oán trách chính mình.
Cái chết của đứa bé, không phải do Bùi Hoài Duật gây ra, là Phạm Thu Phương đã đẩy cô.
Thế nhưng, trái tim cô cũng từ ngày đó, không còn tươi sống nữa.
Có lẽ không muốn yêu nữa, cho nên cũng không muốn hận nữa.
Cô cúi người, đưa một tay ra, đầu ngón tay lướt qua khóe mắt người đàn ông trước mặt, anh khóc rất thê thảm, Nghê Vụ chưa từng thấy con người ngạo mạn xa cách này lại thảm hại đến thế này.
Cô cảm nhận được hơi ấm còn vương nơi đầu ngón tay.
Nước mắt anh, bị gió biển thổi khô.
“Bùi Hoài Duật, làm sao tôi có thể hận một người, tôi đã từng yêu nhiều đến thế.”
Người đàn ông trước mặt từng là tia sáng lộng lẫy nhất của những năm tháng thanh xuân thuần khiết thời trung học của cô.
Nếu có thể, cô muốn lựa chọn, vĩnh viễn quên đi.
Trong lúc anh đang thẫn thờ run rẩy lặp lại mấy chữ ‘đã từng yêu’ này, Nghê Vụ rút tay lại, không chút do dự tung nắm tro trong hộp xuống mặt biển cuồn cuộn.
Tro bay theo gió, hòa vào biển.
Trở về với tự nhiên.
Con trai cô tự do, và cô cũng vậy.
Như thể gánh nặng trong lòng được buông bỏ, trước mắt Nghê Vụ có chút choáng váng, cô vịn lấy lan can, ngước nhìn ánh mặt trời yếu ớt lọt qua tầng mây xám xịt.
Cô giơ tay ra, ánh sáng ấy khẽ nhảy múa trên đầu ngón tay.
“Không!!!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702455/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.