Chuyện như thế này, trong bệnh viện, thực ra không phải hiếm.
Anh đi ngang qua quầy y tá.
“Một bà lão ở khoa Ngoại lồng ngực, biết mình mắc ung thư không chữa khỏi được, may mắn lắm mới được xếp lịch phẫu thuật của viện trưởng Diêu, lại không muốn phẫu thuật nữa...”
Bước chân Bùi Hoài Duật đột ngột dừng lại. Anh quay người, suýt va vào bác sĩ Mông đi đến phía sau, rồi vội vàng chạy đi.
Trên sân thượng.
Nghê Mỹ Vân đứng ở vị trí mép lan can, có vài người đến đây xem hóng chuyện.
Bùi Hoài Duật gạt đám đông đang chen chúc ở đó, bước lên vài bước, bước chân nhẹ nhàng. Anh nhìn bóng lưng gầy gò, đầy vẻ phong sương của Nghê Mỹ Vân.
Nghê Mỹ Vân lúc này vừa hay quay người lại, nhìn thấy Bùi Hoài Duật, thấy anh rất quen, đợi đến khi nhìn rõ khuôn mặt đối phương: “Thiệu An à.”
Bà biết đối phương không phải Trần Thiệu An, nhưng không biết gọi anh là gì.
“Cháu là bác sĩ ở đây.”
“Vâng.” Bùi Hoài Duật gật đầu, bước về phía Nghê Mỹ Vân, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn quanh.
Mặc dù xung quanh có tường kính bao quanh, nhưng nếu một người muốn nhảy xuống, khoảng cách này, Bùi Hoài Duật sợ mình không thể ngăn được Nghê Mỹ Vân.
“Bệnh tình của bà trên lâm sàng không hề hiếm gặp. Viện trưởng Diêu là một trong những bác sĩ có uy tín nhất trong lĩnh vực này. Hiện nay kỹ thuật y tế tiến bộ, tương lai của bà, có một không gian sống rất lớn.”
Nghê Mỹ Vân lắc đầu. Bà không muốn chữa nữa.
Chỉ là không nỡ Nghê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702447/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.