“Bùi Hoài Duật, nếu sau này anh kết hôn, vợ anh mang thai, thì xin anh hãy luôn ở bên cô ấy. Phụ nữ mang thai rất mong manh, anh nên bao dung và đối xử tốt với cô ấy.” Bất kể là thiên kim danh giá nào, bất kể có tiền bạc quyền lực đến đâu, vào thời khắc đó, họ đều hy vọng được ở bên người quan trọng nhất trong đời mình.
Nghê Vụ nói rất bình tĩnh. Bùi Hoài Duật nghe lại thấy chói tai.
Anh nhếch môi lạnh nhạt nói thẳng, “Em yên tâm, anh không giống Trần Thiệu An.”
Anh sẽ không vắng mặt trong khoảnh khắc quan trọng nhất của vợ mình, càng không hai người hai nơi, vứt mọi chuyện trong nhà cho một người phụ nữ gánh vác.
Nhưng đồng thời, vào lúc này Bùi Hoài Duật cũng biết.
Anh có lẽ, sẽ không kết hôn nữa.
Tương lai có lẽ cũng không có con nữa.
29 năm qua, lần đầu anh muốn yêu một người phụ nữ, nhưng sẽ chẳng có kết quả.
Ngay trong tối hôm nay.
Bởi vì Nghê Vụ lúc này nói với anh.
“Trần Như Lam và Trần Thiệu An là những người rất quan trọng trong cuộc đời tôi. Nếu không có họ, có lẽ, tôi đã rất khó sống ở thành phố Tùng này.” Lúc đó, cô không có công việc phù hợp, một mình dẫn theo con gái, thành phố Tùng quá rộng lớn, tươi đẹp phồn hoa mà cũng vô tình.
Khi Tuế Tuế còn bé, cô không đủ tiền thuê bảo mẫu, nhưng Trần Như Lam luôn giúp cô chăm sóc con gái.
Mắt Nghê Vụ sáng ngời, giọng nói cô kiên định mà dịu dàng.
Trên mặt cô còn lấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702426/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.