Lưng Nghê Vụ chạm vào tấm gương phía sau.
Lòng bàn tay anh áp vào bả vai của cô, một bên lạnh một bên nóng, tâm trí cô bị phân tán, và kỹ thuật của anh lại vô cùng điêu luyện, Nghê Vụ không khỏi nhớ lại chuyện trước đây.
Có một thời gian, nhu cầu của anh rất thường xuyên, những vết hằn ngón tay vừa để lại trên da thịt Nghê Vụ chưa kịp tan đã bị chồng lên vết mới.
Khi làm chuyện này, anh thích ở phía sau hơn.
Bùi Hoài Duật không thích nhìn mặt cô.
Nghê Vụ cảm thấy tự ti và buồn bã.
Anh cũng thích tắt đèn, như thể nhìn thấy mặt cô sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng.
Nói không buồn là giả.
Nhưng giữa họ, cũng có rất nhiều kỷ niệm đẹp.
Ở một góc vắng người trong trường học, cô đi theo sau anh, khi xung quanh yên tĩnh, cô rón rén chạm vào ngón tay anh.
Rồi nắm lấy.
Vẻ mặt anh lạnh lùng, nhưng không hất ra.
Có lẽ, những ký ức tưởng chừng tốt đẹp đó, chỉ là tốt đẹp đối với Nghê Vụ.
Còn với thiên chi kiêu tử kiêu ngạo kia.
Đó là một sự tồn tại đáng xấu hổ.
Cách biệt bảy năm, khoảnh khắc này trước mắt Nghê Vụ mờ nhòe ánh nước, sống mũi cay xè khó nhịn, hơi thở nghẹn lại, cô nhìn người quen thuộc trước mặt, không nhịn được đưa tay, chậm rãi chạm lên gương mặt anh ta.
Bùi Hoài Duật nắm lấy cổ tay cô, ôm cô rời khỏi bồn rửa tay, xoay người cô lại.
Nghê Vụ chống hai tay lên bồn rửa tay, ngước mắt lên, cảm nhận nụ hôn dày đặc của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702397/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.