Rồi Nghê Vụ nghe thấy giọng nói non nớt, trong trẻo của con gái.
“Cảm ơn chú ạ.”
Hóa ra Bùi Hoài Duật đưa cho Nghê An một miếng bánh mousse đã được cắt sẵn. Chiếc bánh có những quả dâu tây lấp lánh, trông vừa ngọt vừa mềm.
Rồi trong tầm mắt của Nghê Vụ, cũng xuất hiện một miếng bánh dâu tây khác, cùng với những ngón tay thon dài rõ đốt của anh.
Đây chỉ là một hành động tự nhiên.
Nơi ăn uống có rất đông người, nhưng mỗi người đều chìm đắm trong việc của mình. Cắt bánh, chia bánh, trò chuyện với nhau với nụ cười trên môi, hoặc là chụp ảnh.
Không có nhiều người để ý.
Nhưng Bùi Tịnh Thư đã nhìn thấy.
Cô ấy mở to mắt.
Khẽ ho một tiếng về phía Vu Tú Huệ, như thể đã thấy một chuyện kinh thiên động địa.
Nhưng Vu Tú Huệ không có tâm trạng để ý đến con gái mình, bà đang bận rộn thì thầm to nhỏ với ông cụ.
“Ông xem cô bé kia kìa, đáng yêu, xinh xắn biết bao. Cái sống mũi đó, cái khuôn mặt đó, giống thằng tư biết bao nhiêu.”
Bùi Thành Quân liếc mắt, thấy khuôn mặt của cô bé.
Ông cũng lẩm bẩm trong lòng rằng thật sự rất giống.
Nhưng ông nói: “Bà muốn có cháu gái đến phát điên rồi à, con người ta thì liên quan gì đến thằng tư. Con bé đã sáu tuổi rồi, lại còn là bạn cùng lớp của Tử Mặc. Chẳng lẽ bà nghĩ nó có con từ hồi đại học à, làm sao có thể được.”
Vu Tú Huệ lẩm bẩm: “Năm nào tôi cũng cúng dường cho Phật Tổ, lỡ Phật Tổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702364/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.