Thành phố Tùng đã bước sang tháng 12, mưa nhỏ liên tục cả tuần.
Lất phất rơi.
Khi Nghê Vụ tan tầm, cô định bắt taxi.
Nhưng do ám ảnh vụ lần trước, nên Nghê Vụ chọn đi tàu điện ngầm.
Từ tòa nhà đến ga tàu điện ngầm, bình thường đi bộ mất năm phút.
Nhưng bây giờ trời mưa, mất khoảng bảy, tám phút.
Nghê Vụ che ô, mặc chiếc áo khoác dài màu xám nhạt, nhưng vẫn không chống lại được cái lạnh của mưa.
Trong tầm mắt, một màn sương mờ mịt.
Vạt áo cũng bị nước mưa làm ướt.
Mưa tạt xéo, Nghê Vụ bước nhanh về phía trước. Bỗng nhiên, cô nghe thấy tiếng gọi từ phía sau, khiến cô có chút ảo giác, hình như có ai đó đang gọi mình.
Cuối thu ở thành phố phía Bắc gió kèm theo mưa, tạt vào mặt mang theo cái lạnh ẩm ướt.
Gió rất lớn, thổi mạnh khiến mặt ô rung lắc.
Điện thoại trong túi rung lên, Nghê Vụ cúi đầu lục tìm, thời tiết ẩm ướt dường như làm gì cũng mang theo một chút bực bội. Vừa lấy điện thoại ra.
Là Cố Tử Mặc gọi video qua WeChat.
Nghê Vụ còn chưa kịp nhận.
Phía sau, một luồng ánh sáng chói lóa chiếu tới, rọi thẳng vào bóng cô.
Nghê Vụ quay người, trong tầm mắt, một luồng ánh sáng trắng chói lòa.
Cô không mở nổi mắt, chỉ cảm thấy một luồng hơi nóng ập đến khi chiếc xe tiến lại gần.
Nghê Vụ nhìn biển số xe quen thuộc trước mắt.
Rồi lại nhìn người đàn ông đang lái xe.
Dưới cần gạt nước mưa, khuôn mặt lạnh lùng của anh hiện rõ.
Cố Tử Mặc thò đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702360/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.