Cố Tử Mặc từ nhỏ đã được Cố Chuẩn và Bùi Tĩnh Thư dạy dỗ rất tốt, cũng lớn lên ở nhà họ Bùi.
Ông bà ngoại càng là trao cho tình yêu vô tận, đồng thời cũng rất chú trọng việc giáo dục.
Người khác giúp mình thì mình cũng phải giúp lại người ta.
Cái đó gọi là gì nhỉ, "có đi có lại".
“À không…” không cần đâu.
Nghê Vụ mím môi, chưa kịp nói ra thì Bùi Hoài Duật đã bước tới bên cạnh cô. Cố Tử Mặc vươn tay gọi Nghê An lại gần và nói: “Lát nữa tớ cũng sẽ giúp cậu và cậu mình chụp một tấm.”.”
Cậu bé cảm thấy như thế mới công bằng, ai cũng có ảnh chụp chung.
Cố Tử Mặc thấy mình thật thông minh!
“Được thôi.” Cô bé cười.
Nghê Vụ không ngờ rằng, mình lại có một tấm ảnh chụp chung với Bùi Hoài Duật.
Anh cắm một tay vào túi quần.
Tay còn lại buông thõng một cách tự nhiên.
Khoảng một giây, ngón tay anh chạm vào tay Nghê Vụ.
Hơi lạnh từ xương ngón tay anh truyền tới. Nghê Vụ theo bản năng muốn giấu tay ra sau lưng. Cô khẽ nín thở, mắt nhìn thẳng về phía trước. Cố Tử Mặc cầm điện thoại, rất nghiêm túc giơ lên cao: “Cậu ơi, cậu cười một cái đi.”
Anh khẽ nhếch môi.
“Dì Nghê, dì cũng cười lên nào.”
Nghê Vụ như bị lập trình, lộ ra một nụ cười cứng ngắc như robot.
Khoảng cách từ vai anh đến cô chỉ khoảng mười centimet.
Trong tầm mắt, Nghê Vụ có thể thấy rõ đường nét gương mặt anh.
Rõ ràng đến vậy.
Cố Tử Mặc lại giúp Nghê An và Bùi Hoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702356/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.