“Nếu tình cảm rất tốt, tại sao lại gọi cho tôi? Cô có biết tên tài xế đó đã chuẩn bị xuống xe theo dõi cô vào khu dân cư không? Cô, mẹ chồng và con gái cô, đều là những người phụ nữ yếu đuối, khu xưởng đường Thanh Hà hẻo lánh như vậy, cô đi đến một nơi xa xôi như thế vào ban đêm, cô có từng nghĩ đến sự an toàn của bản thân chưa?”
Anh nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc, sắc mặt mang theo một chút lạnh lùng: “Nếu tối nay tôi không đến thì sao?”
Nghê Vụ nghe vậy thì im lặng.
Cô chậm rãi lên tiếng.
“Tối nay, chỉ là ngoài ý muốn, sau này tôi sẽ cẩn thận hơn.”
“Chồng cô ở thung lũng Silicon của Mỹ, là một kỹ sư công nghệ với mức lương hàng triệu đô la, vậy mà lại cần người vợ phải làm thêm giờ kiếm tiền vào đêm khuya, ngay cả khi mẹ và con gái bị bệnh, cũng không thể trở về.”
Bùi Hoài Duật nhìn cô, người phụ nữ trước mặt có làn da trắng trẻo, nhưng anh lại nhớ một giờ trước khi cô xuống xe và ngã vào lòng anh, trong mắt cô mang theo một chút hoảng loạn và bất lực.
Khi Trần Như Lam nhập viện, và cả khi Nghê An đi tái khám, mỗi lần đều chỉ có một mình Nghê Vụ. Khi anh trực, nghe các y tá trong khu nội trú nói, bà Trần ở giường 17, con trai bà rất giỏi, lương hàng triệu đô la, là kỹ sư công nghệ ở thung lũng Silicon.
Anh bước tới một bước, cúi đầu: “Nghê Vụ, cô là vợ của anh ta hay là bảo mẫu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702353/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.