Trong phòng riêng, ánh đèn sáng ngời rọi thẳng vào mặt Bùi Hoài Duật, khuôn mặt anh bình lặng như một pho tượng. Điếu thuốc kẹp giữa ngón tay, đầu thuốc đỏ rực cháy đến ngón tay nhưng anh dường như không hề cảm thấy gì.
Bùi Hoài Duật mơ hồ ngửi thấy mùi thịt cháy. Đó là mùi của chính anh.
Nhưng dây thần kinh dường như đã bị tê liệt, anh đột ngột đứng dậy, cúi người nhặt áo vest rơi dưới sàn.
Vẻ mặt vẫn lãnh đạm, nhưng đáy mắt cuồn cuộn một màu tối tăm.
"Bệnh viện có việc đột xuất, tôi đi trước đây."
Anh bước đi rất nhanh. Dưới chân như có gió. Dường như không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào.
Lư Triển Bằng đuổi theo, phát hiện anh đã nhanh chóng biến mất. Đành quay lại phòng riêng.
Lúc này, một nữ sinh vẫn im lặng trong phòng bỗng ngập ngừng lên tiếng, giọng rất nhỏ nhưng lại khiến cả phòng chìm vào tĩnh lặng: "Mọi người không nghe nói đến một tin đồn sao?"
"Tin đồn gì vậy?"
"Trình Thanh Miểu và Bùi Hoài Duật đều là sinh viên đại học S, họ đã bí mật yêu nhau ba năm ở trường đại học."
Lời này khiến mọi người kinh ngạc đến rớt cả hàm.
Tề Nguyệt nói với giọng chói tai: "Mạc Na, cậu đùa gì thế, Trình Thanh Miểu ư?? Con béo xấu xí đó sao? Bùi Hoài Duật sao có thể đói đến mức ăn quàng như vậy được chứ, có phải cậu đang nói mơ không?"
"Đúng vậy Mạc Na, có phải cậu nhớ nhầm rồi không... Nếu Trình Thanh Miểu mà có thể theo đuổi được Bùi Hoài Duật... Vậy thì bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702324/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.