Cô không ngờ con gái lại đột ngột nói như vậy.
Nhìn đôi mắt trong veo sáng ngời của con gái, cô bỗng sững sờ.
Nghê Vụ bỗng nhiên nhận ra, đứa trẻ trước mặt, bởi vì quanh năm bị bệnh tim tra tấn, dù gầy gò nhỏ bé hơn so với bạn cùng lứa, nhưng đã sáu tuổi rồi.
Với sự thiếu vắng hình bóng người cha, con bé vô cùng nhạy cảm, và dần lớn, con bé cũng dần hiểu câu nói "ba đi đến một nơi rất xa" của Nghê Vụ, nó đã trở thành một lời nói dối thiện chí không cần công phá cũng tự tan vỡ.
Trong ngăn kéo của Nghê Vụ, có một tấm ảnh chụp chung với Bùi Hoài Duật.
Con gái đã nhìn thấy.
Nhưng Nghê Vụ không nghĩ tới, lúc đó con gái nhỏ như vậy, cũng có thể nhớ đến bây giờ.
Lúc học trung học, Bùi Hoài Duật chụp ảnh chung với mình.
Ảnh chụp chung của ba người đứng đầu lớp, cô cắt bỏ người còn lại.
Nghê Vụ cũng không ngờ, một ngày nào đó trong tương lai, tại thành phố này, cô sẽ cùng con gái gặp lại Bùi Hoài Duật.
Tài xế đột ngột đạp phanh gấp.
Toàn thân Nghê Vụ chúi về phía trước, theo bản năng ôm chặt lấy con gái trong lòng, ngẩn người hai giây rồi nói: “Không phải đâu.”
"Nhưng chú ấy trông giống ba lắm."
Nghê Vụ im lặng vài giây, "Chỉ là giống thôi......
Trở về nhà.
Nghê Vụ gõ cửa phòng bà Trần ở tầng dưới. Bà Trần sống một mình ở đây, tính cách rất kỳ quái, nổi tiếng khắp khu này.
Hai năm trước, Nghê Vụ muốn làm thủ tục nhập học nhà trẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702322/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.