Chương 7: "Thời gian gọi, 9 giây."
"Bác sĩ, em về ký túc xá trước được không?" Giang Đàm nãy giờ vẫn im lặng mở miệng hỏi.
Trên mặt hắn không có biểu cảm gì cả, giọng điệu cũng rất hờ hững, cho dù là ngoại hình hay là giọng nói, cũng chẳng giống có ý muốn mãnh liệt gì lắm.
Nếu đã không mãnh liệt, như vậy thì bác sĩ Hồ càng phải đảm bảo an toàn chứ: "Không được, phải theo dõi đủ giờ mới được đi."
Hôm nay cấp cứu có nhiều ca bệnh kỳ hoặc lắm.
Ba đứa này chỉ là một ca, còn tất cả các ca ở phòng khác đều được xem như bình thường, nhưng sau khi hỏi kĩ lại thì lại phát hiện mấy vấn đề kì lạ.
Giang Đàm không tranh cãi nữa, sau khi bị từ chối thì nghiêng đầu dựa tường, nhắm mắt dưỡng thần.
Nhưng Nhâm Phi Vũ cảm thấy hắn có vẻ không hiểu lắm nhíu nhíu mi.
Ra là người này cũng có cảm xúc ha, nhưng mà cách biểu hiện ra thì khá là mờ mịt.
Nhâm Phi Vũ đang ngạc nhiên với vị bạn mới này trong lòng, chợt nghe bác sĩ Hồ nói: "Nhâm Phi Vũ, không phải tôi nói cậu...."
Không phải tôi nói cậu, nghĩa là tôi đang nói cậu đấy.
Nhâm Phi Vũ phối hợp cúi đầu, mặc kệ đúng sai, tranh thủ bày tỏ thái độ tốt: "Dạ...."
Bác sĩ Hồ: "Cậu dũng cảm quên mình cứu bạn học, tinh thần đáng khen ngợi...."
Nhâm Phi Vũ gật đầu như giã tỏi. Cứ như vậy đi, nhưng mà.
Bác sĩ Hồ: "Nhưng không biết bơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-nhan-luong-vu/2864276/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.