Chương 35: "Đcm anh, đều là hổ với nhau mà sao anh lại đánh tôi chớ—"
Chắc là, chắc là ảo giác nhỉ?
Lâm Vụ nhìn tay Đào Kỳ Nhiên thật lâu, gần như là nhìn cái móng vuốt sói màu xám bạc đó thành ảo ảnh luôn rồi.
Đại não hoàn toàn trống rỗng, tất cả suy nghĩ đình trệ lại, con người này theo bản năng tìm kiếm đồng bọn.
Chậm rãi quay đầu sang bên phải.
Vương Dã ở bên phải cũng làm y chang như thế.
Tầm mắt hai người giao nhau, cả thế giới đều lặng im, ở bên tai Lâm Vụ còn thoang thoảng câu mà Vương Dã vừa trả lời cậu không lâu trước đó—
[Bạn này, trên thế giới này có thứ gì mà khiến cho cậu cảm thấy thích không?]
[Động vật.]
......Sao mà miệng cậu thúi quá vậy!
Đào Kỳ Nhiên cũng cho hai người thời gian để phản ứng lại, nhưng bây giờ xem ra thì có vẻ không đủ rồi.
Anh cười khẽ một tiếng: "Nào, nhìn cậu nhỏ."
Lâm Vụ và Vương Dã đờ đẫn nghe theo lệnh, chậm rãi quay đầu về Đào Kỳ Nhiên.
Đào Kỳ Nhiên lại tiếp tục: "Nào, khép miệng lại."
Hai người nghe lời làm theo, nhưng mà mắt vẫn không khống chế được mà nhìn xuống, lần thứ hai gắt gao nhìn vào móng vuốt sói lông xù.
Thật sự là thú hóa sao?
Chỉ có tay mới biến đổi được hay là cả người đều biến đổi được?
Còn có thể biến trở lại ban đầu không?
Sao mà lại như thế chứ....
Vô số câu hỏi vì sao cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-nhan-luong-vu/2864221/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.