Ngày một tháng năm, các anh em 333 buổi sáng dắt nhau đi ra ngoài, ai làm việc thì làm việc, ai đi chơi cứ đi chơi, chỉ có một mình Lâm Vụ ngủ tới giữa trưa.
Gió sau giữa trưa mang theo phong thái lười biếng, lại còn có mùi hương thoang thoảng nữa.
Những đóa hoa ở dưới tòa ký túc xá nở rộ.
Lâm Vụ ngồi dậy trên giường, vươn tay ra khỏi tấm chăn mỏng sờ đến chiếc điện thoại đặt bên cạnh.
Đụng vào, rồi cầm lên, rồi lại mở khóa, thuần thục vào WeChat, nhắn tin một cái cho bạn học hổ Đông Bắc: [Rời giường nào.jpg]
Đây là một tin nhắn quấy rầy rất là có trách nhiệm.
Bởi vì bạn học Lâm biết là mình còn chưa có tỉnh giấc, mà lấy hiểu biết của cậu với Vương Dã thì người kia bây giờ có thể đang ngủ say sưa hơn cả cậu.
Nhưng Lâm Vụ vẫn gửi đi.
Nhắn tin với Vương Dã dần dần trở thành một thói quen rất tự nhiên, giống như là ăn cơm, uống nước, hô hấp vậy.
Nhưng mà Lâm Vụ đôi khi nghĩ rằng, mình láo xược như hôm nay là do Vương Dã mà ra.
Ai bảo cậu ấy luôn luôn trả lời mình cho dù là đang ngủ hay đang tỉnh làm chi.
“À úuuuuuu”
Vương Dã: [Cậu đi ngủ lại tôi cho cậu mười đồng.jpg]
Lâm Vụ nằm nghiêng nhìn điện thoại, miệng hơi hơi nhếch lên, đó thấy chưa, đã nói là luôn luôn mà.
Lâm Vụ: Không ngủ lại được.
Vương Dã: Tỉnh rồi?
Lâm Vụ nhanh chóng nhận định tình huống trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-nhan-luong-vu/2864198/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.