“Nó tên là Lâm Vụ, cùng trường đại học với Vương Dã, nhưng mà khác ngành, nó học ngành môi trường…. Chẳng có bối cảnh gì cả, chỉ là một thằng nhóc bình thường thôi, nhưng mà…”
Vương Cẩm Thành nghe khúc đầu mà ngán ngẩm, cuối cùng lại nghe thấy chuyển ý lại nâng cao tinh thần lên: “Nhưng mà sao?”
Tên người hầu: “Mà lại học giỏi ghê nơi, đứng nhất cuộc thi dân tộc Hồi, cậu xem này, cũng hơi bị giỏi ghê luôn!”
“Não mày con mẹ nó bị gì thế!” Vương Cẩm Thành đá chăn, tức giận đến mức tóc dựng thẳng lên, “Tôi kêu cậu tra bối cảnh của nó, cậu tra thành tích của nó làm gì, có cần tôi tặng cho nó danh hiệu học sinh ba tốt không!”
“Không phải, cậu đừng vội, tớ chưa nói xong mà…”
“Mau lên đi!”
“Nó á, quan hệ giữa người với người chỉ có trong phạm vi trường học thôi, không có yêu đương gì, hồi học kì trước thì bắt đầu chơi với anh cậu, lúc nghỉ đông còn lên núi Trường Bạch chơi….”
Vương Cẩm Thành: “Núi Trường Bạch? Chỗ đó có gì đâu, hai bọn họ đi tới đó làm gì?”
Thật ra thì người hầu chỉ tra được tới đây, sau đó thì chẳng còn manh mối gì nữa, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, bạn bè anh em nghỉ đông đi chơi xa làm gì chứ: “Đi du lịch nhỉ, chắc là xem Thiên Trì ấy…”
“Không thể nào.” Vương Cẩm Thành phủ định ngay tức khắc, “Vương Dã tính tình khó chịu như thế mà đi du lịch cái gì?”
Chắc chắn là không đi chơi.
Cho dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-nhan-luong-vu/2864186/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.