Là một chú linh dương nhảy buổi đêm nên đi ngủ, đêm nay Hạ Dương bị đánh thức hai lần.
Lần đầu tiên là do Nguyên Tư Tiệp gọi tới, hỏi cậu ta Lâm Vụ có về ký túc xá không. Cậu ta mơ mơ màng màng, tức giận cúp máy ngay, vẫn còn đang giờ học đêm mà Lâm Vụ trở về ký túc xá cái gì.
Lần thứ hai là do Lâm Vụ về.
Nghe tiếng mở cửa, Hạ Dương miễn cưỡng mở nửa mắt ra, nhìn Lâm Vụ đi thẳng đến tủ, lấy quần áo ra bỏ vào trong ba lô.
Không biết bên ngoài bắt đầu mưa từ khi nào nữa.
Màn đêm tràn ngập sự ẩm ướt của cuối xuân đầu hè.
Hạ Dương cố gắng chống lại sự buồn ngủ, hỏi thăm người đang bận rận: “Sao đấy?”
Lâm Vụ dừng lại, ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: “Tớ đánh thức cậu à?”
Cũng không hẳn là do ồn ào mà bị đánh thức, mà từ lúc Nguyên Tư Tiệp điện thoại hỏi không đầu không đuôi là Hạ Dương đã ngủ không sâu lắm: “Đêm hôm cậu không đi học đi mà về thu dọn đồ đạc làm gì?”
“Đi núi Trường Bạch.” Lâm Vụ cúi đầu, lại bắt đầu bận rộn.
Hạ Dương bị đáp án này dọa đến ngu ra cả nửa ngày.
Núi Trường Bạch?
Du lịch à?
Hôm nay là thứ sáu, mai mốt là thứ bảy chủ nhật, đi du lịch ngắn hạn thì coi như là có thể, nhưng nửa đêm nửa hôm đang học lại quay về nói muốn đi núi Trường Bạch thì thật quái dị!!
“Hạ Dương cậu không ngủ mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-nhan-luong-vu/2864175/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.