Sáng sớm năm giờ, tiểu đội tìm kiếm lại xuất phát.
Rừng rậm vẫn còn đang ngủ yên trong bóng tối mờ ảo, trên trời không có một tia sáng nào, mây đen dầy che lên các ngọn cây, che đi ánh trăng, cũng che đi cả ánh sáng của ngày mới.
Vẫn chia tổ như hôm qua, Lâm Vụ và Cát Lượng cùng đi theo người địa phương lớn tuổi nhất. Nhưng đường đi lần này thì đổi, cả ba tổ hôm qua chẳng tìm được gì nay đổi sang khu vực khác mà xuất phát.
Sáng sớm gió gào khóc đung đưa từng cành cây linh sam, khiến cho bụi cỏ giống như là đang gợn sóng.
“Trời như vậy là sắp mưa rồi…” Người địa phương lớn tuổi nhất tay vẫn cầm T-Shirt của Vương Dã, lại đưa xuống mũi chó săn để nó đành hơi.
Cát Lượng và Lâm Vụ cùng dừng bước lại.
“Không đâu ạ!” Cát Lượng nhìn cây cối xung quanh, hoàn toàn không biết đã đi đến đâu rồi, “Cháu có xem dự báo thời tiết, trời sẽ không có mưa đâu.”
“Trên rừng nào có chắc đâu.” Người địa phương nói.
Lâm Vụ vẫn giữ im lặng.
Cậu giống như một con sói thực thụ vậy, luôn ngửi ngửi tìm mùi của Vương Dã.
Trời sắp mưa rồi.
Gen dã tính trong cơ thể đã cảm giác được những giọt mưa ẩm ướt trong không khí.
Lâm Vụ sợ hãi hơn bao giờ hết.
Cậu sợ trời mưa sẽ không thể đi tìm nữa, sợ nước mưa sẽ xóa đi mùi của Vương Dã ở trong rừng.
Chó săn có vẻ như là ngửi được thứ gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-nhan-luong-vu/2864169/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.