Bóng đêm bao phủ lấy nhà gỗ, Đào Kỳ Nhiên cách Triệu Lý thật xa, như là một được nhóc quậy phá bị bắt gặp tại trận bị người ta dạy dỗ.
“Không muốn nói với gì anh sao?” Triệu Lý cuối cùng cũng mở miệng.
Đào Kỳ Nhiên rất muốn giỡn mặt, nhưng lại chẳng có khí thế gì: “Không phải cậu đều nghe cả sao…”
“Em nghĩ rằng một khi em không quay về nữa, thì anh sẽ đi mất sao?” Giọng điệu Triệu Lý hơi cao lên.
Đào Kỳ Nhiên mù mịt trong màn đêm, nghi ngờ mà chớp mắt một cái: “Cậu không giận sao?”
Chắc chắn là không vui vẻ gì, nhưng cảm xúc của Triệu Lý nghe không có vẻ bết bát như anh đã tưởng tượng.
“Có giận rồi.” Triệu Lý nói.
Đào Kỳ Nhiên: “Sau đó thì sao?”
Triệu Lý bước tới: “Chuẩn bị dạy dỗ em.”
Đào Kỳ Nhiên theo bản năng mà lùi về sau, kết quả là vừa lùi thì lưng đã sát tường, nhưng Triệu Lý thì đã bước tới trước mặt, lại còn tiến thêm một bước nữa chứ.
“Ấy…” Đào Kỳ Nhiên cuống quít kêu lên.
Triệu Lý cuối cùng cũng dừng lại, hơi hơi cúi đầu, gần trong gang tấc.
Đào Kỳ Nhiên khẩn trương nuốt nước miếng: “Dạy dỗ có cần gần thế không?”
Triệu Lý: “Xa quá lại sợ em nghe không hiểu.”
Đào Kỳ Nhiên: “Cái này có liên quan gì đến khoảng cách à?”
Triệu Lý: “Năm năm trước dạy dỗ em qua điện thoại đấy, rõ ràng là tới bây giờ em vẫn chưa hiểu.”
Đào Kỳ Nhiên: “…”
Năm năm trước?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-nhan-luong-vu/2864154/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.