Chị gái tiếp tân dẫn mọi người đến cửa phòng, đợi mọi người vào rồi thì chị ta mới cười chúc: “Long phượng trình tường chi quỷ tân nương, hy vọng mọi người có thể rời khỏi nơi này trong thời gian quy định.”
Cánh cửa “Ầm” một tiếng đóng lại, không còn một ánh sáng nào xuyên qua nữa.
Mọi người lập tức chìm trong bóng tối, xung quanh trở nên cực kỳ yên lặng, chỉ còn tiếng gió vù vù, lâu lâu còn có những tiếng nước nhỏ giọt.
Trong môi trường như thế thì hồi hộp và bất an được xem như là bản năng.
Lâm Vụ bỗng nhiên cảm thấy may mắn khi được Vương Dã nắm tay.
Nhưng giây tiếp theo thì cậu lại hối hận.
Trong bóng đêm, Vương Dã sải bước về phía trước, cứ tựa như là đang đi dạo trong phòng khách nhà mình vậy, bước nào bước nấy đều rất mạnh mẽ.
Lâm Vụ chân lảo đảo, không còn sợ nữa, chỉ muốn níu cái đầu hổ lại thôi: “Cậu đi chậm lại tí—”
Đi xuyên qua các hành lang tối hù, bọn họ không hề gặp một con “quỷ” nào mà chỉ thấy một căn phòng tân hôn được trang trí đỏ thẫm thôi.
Trong phòng chỉ có một nguồn sáng duy nhất từ hai cây nến được thắp trên bàn thờ tám vị tổ tiên, ánh nến mờ ảo phản chiếu một màu đỏ sẫm từ tấm gấm lụa đỏ lên khắp căn phòng.
Trừ bàn thờ và ngăn tủ ra thì cái thứ gây chương mắt nhất là chiếc giường tân hôn kia.
Giường gỗ thời Minh Thanh, có nóc, có cửa vào, điêu khắc tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-nhan-luong-vu/2864121/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.