Thời gian sáu tháng đã đủ để Ôn Loan hoàn toàn hiểu hết mảnh băng nguyên đầy bão tuyết này.
Nơi có núi băng, phía dưới phần băng đá là đất liền, đi về trước một lúc, là đại dương. Nơi này gần màn năng lượng, chiến hạm ra vào không ngừng, mang theo từng đợt không khí ấm áp xua bớt cái rét lạnh căm, nhưng sâu bên trong băng nguyên thì khủng khiếp hơn nhiều, bão tuyết cuồn cuộn thổi mạnh đến nỗi không mở mắt được.
Với lại, hắn ra biển làm quái gì?
Chẳng lẽ vượt biển, chạy lên hoang đảo nào đó rồi tự sống sao?
Ôn Loan mặc kệ gió lớn đang thổi, bước ra khỏi hang đá, bên ngoài tối đen một mảnh, tiếng gió bén nhọn tựa như có vô số âm hồn đang cười rì rầm bên tai, đầu óc Ôn Loan rung lên, cảm giác choáng váng do đói khát lúc trước gây ra dần tỉnh táo lại.
Hắn cảnh giác nhìn quanh bốn phía.
Nơi này có rất nhiều hang đá có thể ở, dân chạy nạn trên băng nguyên rất ít xuất hiện bên này, nhưng hắn vẫn cực kỳ để ý đến sự an toàn của nơi ở tạm này, dù sao đi nữa vượt qua mùa đông khắc nghiệt, hang đá hắn đang ở này sẽ lại mọc đầy rong rêu lần nữa.
Bằng trực giác, Ôn Loan chọn bừa một hướng rồi đi.
Hắn dùng bộ lông động vật bọc lấy cái cổ đang lộ ra ngoài, trùm luôn cả đôi tai, bởi vì không thông ngôn ngữ, hắn không biết bọn người kia lấy đâu ra thứ đồ chống lạnh mềm mại trắng tuyết thế này, thêm vào đó còn không thấm nước, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-day-troi-di-thien-dai-vu/1477726/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.