Hai người bọn họ ở bên này an nhàn thảnh thơi, nhưng phía bên kia cũng trong Lưu phủ thì lại là nặng nề áp lực.
Trong phòng im ắng, mọi người đều cố gắng thở nhẹ.
Lâm Thành ngồi ở vị trí chủ tọa, áo gấm hơi nhăn. Sắc mặt ông trầm như nước, nhìn chằm chằm một chúng thuộc hạ đang quỳ dưới đất. Bọn họ sắc mặt ai nấy cũng trắng bệch, không dám ho he gì, chỉ sợ làm cho người ngồi trên kia chú ý đến.
"Thằng nào thằng nấy đều giỏi quá ha." Lâm Thành nói khẽ, như chỉ đang lẩm bẩm độc thoại.
Ngay sau đó.
Ông đột nhiên rút thanh kiếm bên hông mình ra, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên. Lưỡi đao sắc bén cắt gió lao tới, đặt trên cổ tên thuộc hạ vừa mới gây chuyện kia. Giọng điệu lạnh lẽo như Diêm Vương lấy mạng, làm người ta sợ hãi: "Trương Lệ à, ngươi rất có chủ kiến đúng không?"
Thuộc hạ tên Trương Lệ kia cổ cứng đờ, cánh tay không tự chủ được mà run rẩy. Hắn nuốt nước miếng, sợ hãi nói: "Tướng quân... tướng quân... Thuộc hạ biết sai rồi!"
Hắn thoáng thấy lưỡi kiếm gần mình thêm một chút, hoảng sợ liên mồm giải thích. Lâm Thành nhìn cái dáng vẻ chật vật chẳng có cốt khí của hắn mà trong mắt hiện lên sự ghét bỏ. Ông không chút lưu tình vung kiếm, vết máu bắn lên cửa gỗ, tiếng kêu thét thảm thiết chỉ vang lên trong chớp mắt.
Một ngón tay lăn ra đất, máu tươi nóng hổi liên tục trào ra trên đất, chỉ một chốc đã tụ thành một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-che-anh-ngoc-vu-du/3470605/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.