Trong phòng im lặng đến mức kim rơi cũng nghe thấy được, chỉ còn lại tiếng thở khẽ của hai người. Vấn đề này này quen thuộc nhưng lại làm hắn bất ngờ, không biết nên phản ứng như thế nào.
Tạ Lăng Du hơi khó xử. Hắn chưa bao giờ gần gũi với ai như vậy, kể cả là khi còn bé cũng chưa bao giờ tắm chung với Hạ Úy.
Nhưng chẳng lẽ đây là cách Thanh Khâu Quyết thể hiện thiện chí?
Có lẽ y với bạn tốt của mình đều tắm chung với nhau?
Nếu như mình từ chối thì có làm y buồn hay thất vọng không nhỉ?
Trong đầu Tạ Lăng Du hiện lên liên tiếp mấy vấn đề, có thể nói là thiên nhân giao chiến.
Hắn im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp nhỏ giọng nói: "...Được."
Câu này không khó nghe ra được sự do dự.
Nhưng thật ra Thanh Khâu Quyết đã chuẩn bị sẵn mình sẽ bị từ chối. Chẳng hiểu sao lúc đó y lại cảm thấy xấu hổ, nghĩ gì nói đó. Ai ngờ thái độ của Tạ Lăng Du lại khác thường, không như bình thường làm cho y nghẹn họng.
Lời đã nói rồi, chỉ có thể cắn răng mà chịu thôi.
Yết hầu Thanh Khâu Quyết lên xuống vài cái, mơ hồ đáp: "Ồ, được."
Lưu phủ có một phòng tắm.
So ra thì không sa hoa tráng lệ được như kinh thành, nhưng cũng có phong cách khác. Trong phòng có một hồ nước đến tầm đùi một nam thanh niên trưởng thành, bốn góc xung quanh được bao bởi ván gỗ bóng loáng làm thành bể tắm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-che-anh-ngoc-vu-du/3383362/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.