Đêm đen sâu thẳm, người kẹt ở trong chẳng hay.
Sáng sớm, có hai con chim hỷ tước đứng trên cành, tiếng chim hót lanh lảnh lẫn với làn sương sớm. Tạ Lăng Du dậy rất sớm, thảnh thơi ngồi trong đình viện với Lộc Hồi trò chuyện về tình hình dịch bệnh.
Lộc Hồi đem nôi đến, còn tri kỷ đem theo một túi thuốc nhỏ đuổi côn trùng. Tạ Lăng Du rất cảm kích, sau khi chào hỏi với hắn xong thì lặng lẽ vào phòng, cẩn thận đặt đứa bé vào trong nôi, nhẹ tay nhẹ chân đẩy đến bên cạnh Thanh Khâu Quyết đề phòng bất trắc.
Tiểu A Túc ngủ rất ngoan, cái miệng nhỏ mấp máy nhưng cũng không tỉnh. Tạ Lăng Du khẽ cười, ngước lên nhìn thấy dưới mắt Thanh Khâu Quyết có màu xanh nhàn nhạt. Hắn nhíu mày nhìn một chút, thầm buồn bực nghĩ.
Bọn họ đã ngủ sớm nhiều ngày thế rồi mà sao Thanh Khâu Quyết vẫn cứ trông như không được nghỉ ngơi tử tế vậy?
Tạ Lăng Du tuy lấy làm lạ nhưng giờ đang có khách nên cũng không nghĩ nhiều nữa, lắc đầu rồi quay người đi ra ngoài.
Trong lầu chư vị lang trung đều đang khêu đèn đánh đêm, tranh thủ từng giây từng phút cho phương thuốc.
Hai người ở tiền viện trò chuyện rất nhiều. Ý của Lộc Hồi là đã hình thành được phương thuốc, chỉ là trong đó có mấy vị thuốc rất khó tìm, cũng khó có thể chắc rằng sẽ có hiệu quả với tất cả mọi người.
Nhưng theo tình hình hiện tại thì đó đã là tin tốt nhất.
Lộc Hồi hiện đang bận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-che-anh-ngoc-vu-du/3348803/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.