"Đây là..." Tạ Lăng Du sầu muộn thở dài. Một đứa bé đáng yêu như vậy ai lại nỡ vứt bỏ, trông còn bé xíu thế này. Nếu hôm nay bọn họ không ở đây...
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tạ Lăng Du trầm xuống, nhìn Tiểu A Túc trong lòng bọn họ, xót xa gõ gõ mũi bé: "Ngoan nào".
Bây giờ nhặt được một đứa bé thế này thì chắc chắn là không tiện tiếp tục ở lại nữa. Thanh Khâu Quyết nhìn trong rổ đã đầy, cũng hái được kha khá thảo dược rồi bèn xách rổ rời đi: "Đi nào".
Tạ Lăng Du bế Tiểu A Túc, vuốt lưng trấn an bé, nghĩ ngợi xem phải sắp xếp thế nào. Hai người lúc cưỡi ngựa cũng không nói chuyện, nhưng Tiểu A Túc lại chẳng buồn ngủ tí nào, cứ ê ê a a mãi. Tạ Lăng Du buồn cười nựng khuôn mặt phúng phính của bé.
Bọn họ không đến gác mái mà quay về Lưu phủ trước. Liễu Vị được Lưu huyện lệnh điều vào phủ hầu hạ, lúc thấy đứa bé thì hơi sửng sốt rồi mới cuống quít hành lễ.
Tạ Lăng Du gật đầu với hắn. Thanh Khâu Quyết đưa hai cái rổ cho hắn bảo hắn đem đến gác mái. Liễu Vị đương nhiên là không có ý kiến gì, chỉ là ánh mắt vẫn không nhịn được nhìn về phía tay Tạ Lăng Du. Thanh Khâu Quyết ho nhẹ một cái Liễu Vị mới hoàn hồn, nhanh chân chạy đi.
"U U..." Tiểu A Túc bĩu môi, không nằm yên trong lòng Tạ Lăng Du, đôi mắt to tròn cứ xoay vòng, bàn tay mũm mĩm cũng không ngừng múa may trong không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-che-anh-ngoc-vu-du/3326253/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.