Tạ Lăng Du bất đắc dĩ chèo thuyền, tiếng nước chảy cũng khó làm hắn nguôi cơn tức. Càng nghiệp chướng hơn nữa chính là cái vị ở đằng sau kia còn kén cá chọn canh, chốc thì kêu cái thuyền này chòng chềnh quá, chốc thì kêu chèo chậm quá.
"Tư Cẩn huynh hôm nay không có tinh thần sao, sao lại yếu thế?"
m thanh lười biếng vang lên, dây thần kinh trong đầu Tạ Lăng Du đứt "phựt" một cái. Hắn ném phăng mái chèo xuống, ngoài cười nhưng trong không cười quay đầu lại chuẩn bị hỏi thăm một chút.
"Thanh Trại huynh đúng là..."
Trong khoảnh khắc có một mái tóc lướt qua trước mắt, hắn rơi vào một cái ôm ấm áp rắn chắc. Mùi hương lành lạnh tràn vào khoang mũi, nhất thời khiến Tạ Lăng Du cảm thấy rất quen thuộc. Cảm giác đó đến quá đột ngột, chẳng thể nhớ ra chút nào của kí ức đấy.
Tạ Lăng Du ngơ ngẩn mất một khoảng thời gian ngắn, ngây ngốc ngẩng đầu nhìn Thanh Khâu Quyết. Mắt phương dưới ánh trăng lại càng thêm vẻ hút hồn.
"Sao hả, Tư Cẩn huynh cứ nhìn chằm chằm tại hạ thẳng thừng vậy là đang có ý gì?"
Người này cười rộ lên thật giống một con hồ ly đạo hạnh sâu dày, hở chút là quyến rũ người khác.
Thanh Khâu Quyết khẽ cười một tiếng, cầm lấy mái chèo nhẹ nhàng chèo. Ánh đèn có màu ấm áp chiếu sáng khuôn mặt vui vẻ của mỗi người. Tạ Lăng Du từ xa nhìn lại liền chìm đắm trong sự náo nhiệt bình yên của nơi này.
Không có quyền mưu phân tranh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-che-anh-ngoc-vu-du/2823109/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.