Hoàng hôn buông xuống, sắc trời đã gần tối. Cuối cùng ánh trăng dẫn theo sao trời thưa thớt tô điểm sự bất kham và thanh xuân trong mắt bọn họ.
Dưới sự tra hỏi của hai người, Tạ Lăng Du chấp nhận mất mặt nói đại khái sự việc một lần. Nói xong xuôi, tất cả mọi người đều lặng im.
Mạnh Nghị khô khan nói: "Cái này, thật sự là..."
Hạ Úy cũng xem đủ rồi, buột miệng thốt lên: "Quá tiện rồi."
Hai người vừa nãy mới hùng hổ giờ đã trầm đến tận đáy cốc, hậm hực mất nửa ngày không nói lời nào, trong lòng tính toán xem sau này phải cách người này bao xa. Đến Tạ Lăng Du cũng mắc mưu thì với cái đẳng cấp như bọn họ có khi xương cũng chẳng còn mấy.
Tạ Lăng Du nhìn bọn họ, buồn cười: "Sao hả, sao bây giờ không cầm lấy vũ khí đi, đi cho y biết mùi kìa."
Hai vị huynh đệ tốt mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nhìn trời nhìn đất cố thủ không lên tiêng, hiển nhiên là đã bình tĩnh lại.
Tạ Lăng Du cất giọng, nghiêm mặt nói: "Cho nên là đã lên thuyền giặc rồi. Tiếp sau đây chúng ta phải tính bước tiếp theo."
Hạ Úy và Mạnh Nghị liếc nhìn nhau, tém tém lại biểu cảm.
"Được."
Sau khi bọn họ rà soát lại các sự việc gần đây rồi nói cho nhau ý kiến của bản thân và kế hoạch, đêm đã rất muộn.
Hạ Úy vẫn ổn nhưng Mạnh Nghị đã mở không nổi mắt, nửa sau hoàn toàn là cố gượng. Dù sao hắn cũng là người thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-che-anh-ngoc-vu-du/2823098/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.