Chương trước
Chương sau
Xe ngựa đi qua chỗ đất bùn, hằn lại những vết nông sâu. Con đường này gập ghềnh, người đi cũng phải lắc lư theo xe.

Sự hoài nghi trong lòng đã gỡ bỏ được phân nửa, nhưng vẫn còn một nửa chưa biết. Tạ Lăng Du chọn hỏi một vấn đề râu ria trước: "Huynh nghĩ những thị trấn như vậy có phải có rất nhiều hay không?"

Mắt Thanh Khâu Quyết đang nhắm lại, hiện giờ hơi hé mở: "Kiểu nào?"

"Bị áp bức không có cách nào phản kháng, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, tàn sát dân lành, dân chúng lầm than."

Thanh Khâu Quyết vén rèm lên, trong núi rừng có rất nhiều động vật, cũng có rất nhiều con bị cụt nửa chân tay.

"Chim bay chọn cành đậu thì cũng có thợ săn chặt đứt cánh của nó." Thanh Khâu Quyết lại nhắm mắt lại, dường như hơi mệt mỏi: "Hiện giờ gốc rễ của kinh thành đã mục nát, chỉ có thể nhổ rễ lên trồng cây mới."

Tạ Lăng Du trong lòng khẽ động, chủ động lại gần: "Vậy thì rốt cuộc huynh là ai?"

Thanh Khâu Quyết cũng không mở mắt nhìn hắn, chỉ mỉm cười: "Không phải ngươi đã đoán được rồi sao?"

Thủ lĩnh của "Lục" tại sao lại giả làm thuộc hạ?

Thanh Khâu Quyết không để ý đến hắn, mặt mày giãn ra, dường rất thoải mái.

Tạ Lăng Du cũng không để bụng, tự lẩm bẩm như đang độc thoại lại như đang hỏi chuyện y.

"Các huynh là người của Thái Tử điện hạ sao?"

"Chuyện năm đó rốt cuộc là như thế nào, huynh nói cho ta biết đi."



"Này, mọi người đều là đồng minh cả, huynh nhỏ mọn như vậy làm gì?"

Tạ Lăng Du thấy y vẫn là cái dáng vẻ như là chết rồi kia thì cũng không nghĩ ngợi nữa, buồn rầu thở dài. Nhưng hắn rất nhanh liền tỉnh táo lại, an ủi bản thân rằng dù gì hắn cũng chỉ mới nhập hội, không dò hỏi được tin tức là chuyện bình thường.

Hắn chỉ biết lúc đó mọi chuyện xảy ra rất bất ngờ, không giống như là trùng hợp mà ngược lại là một âm mưu đã lâu. Trọng Diễm điện hạ và Trọng Miểu điện hạ vốn là cùng một mẹ sinh ra, tình cảm rất khăng khít. Nếu không phải có người châm ngòi ly gián thì sao lại trở mặt thành thù được?

Con người Thái Tử điện hạ thì hắn hiểu quá rõ, sao có thể tự tay giết chết Trọng Sâm điện hạ đang trấn thủ biên cương, một lòng vì nước được?"

Tiên đế chết bất đắc kỳ tử. Trận loạn trong hoàng gia năm đó chỉ còn lại có Trọng Lục, Thái Tử điện hạ và Thanh Khâu gia vốn là nửa giang sơn của triều đình. Cây cột này đã ngã xuống, giờ chỉ còn có Tạ gia đảm đương trụ cột và vài trung lương cố gắng chống đỡ cái "thịnh thế" đổ nát này.

Tạ Lăng Du thở dài. Không đợi hắn tiếp tục suy nghĩ miên man, xe ngựa đã từ từ dừng lại. Hắn hơi bất ngờ, không ngờ lại đến nhanh như vậy.

"Nghĩ về mấy chuyện quá khứ đấy là hành động vô ích nhất."

Cứ như là biết hắn đang nghĩ gì vậy.

Thanh Khâu Quyết ném lại những lời này xong rất vô trách nhiệm mà xuống xe ngựa. Tạ Lăng Du cũng đã dần quen, lặng thinh đi theo.

Ai ngờ vừa vào Hạ phủ đã đụng phải Hà võ quan. Hắn hoài nghi nhìn chằm chằm hai người, hiển nhiên là nảy sinh nghi ngờ khi không biết Tạ Lăng Du đi làm cái gì dưới tầm mắt hắn.

Tạ Lăng Du không chút hoảng loạn, dùng sức ôm lấy Thanh Khâu Quyết, giải thích: "Vị này... là bạn cũ của ta, lần đầu đến thành Tử Châu liền nhờ ta dẫn hắn đi thăm thú một phen. Nhưng Tạ mỗ có công vụ trong người chỉ có thể dành ra chút thời gian, không phải là vì muốn cùng đại nhân đi tra án sao?"

Hà võ quan nhìn Thanh Khâu Quyết bán tính bán nghi, cũng không định cắn chết không buông, gật đầu nói: "Vậy thì xuất phát thôi. Đa số nạn dân đã được sắp xếp trong thành, chúng ta đi hỏi thăm tình hình rồi đốc thúc một chút là được."

Tạ Lăng Du và Thanh Khâu Quyết lặng lẽ liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy hai chữ "khinh bỉ" trong mắt đối phương. Thanh Khâu Quyết mặt không cảm xúc cáo từ, suốt quá trình một ánh mắt cũng chưa bố thí cho Hà võ quan.

Hà võ quan cảm thấy khó hiểu, cười lạnh lùng một tiếng cảm thấy như bị ngáng chân. Tạ Lăng Du lần này chỉ làm bộ như không để ý. Dọc đường hai người không nói gì, không có Mạnh Nghị điều tiết không khí thật sự là rất gian nan.

Ở một chỗ nào đó trong thành là nơi tạm thời sắp xếp cho nạn dân. Nói thì dễ nghe nhưng thực tế là dựng mấy cái lều lớn rồi cho một đám người chen chúc bên trong, chỗ bản địa dùng cách chăn nuôi gia súc đối xử với bọn họ.

Từ xa Tạ Lăng Du nhìn thấy mấy người ăn mặc như quan binh khiêng một cái nồi lớn tới trước cửa. Nạn dân bên trong như đã thành quen, từng người một xếp thành hàng, trong tay cầm cái bát cũ nát.

Hắn nhận ra những người này dù là một nhà ba người hay là một người có trẻ nhỏ thì cũng chỉ có một cái bát. Trong cái nồi kia chính là cháo nước loãng, vốn chẳng có được bao nhiêu gạo ở trong.

Mấy cái bát cũng không to, quan binh đó múc cho nhiều lắm được tầm nửa bát. Một người phụ nữ nhà có ba người không nhịn được cầu xin: "Quan gia, ngài xem có thể châm chước một chút không. Con nhà ta còn nhỏ, trong nhà còn có thêm một đàn ông. Ngài.. ai!"



Quan binh kia dùng một tay đẩy người phụ nữ ngã ra đất, miệng hùng hổ mắng chửi. Chiếc bát kia cũng theo tiếng mắng mà vỡ. Người đàn ông và con nhỏ chạy nhanh lại đỡ nhưng người phụ nữ lại ôm mảnh bát vỡ òa lên khóc.

Chẳng ai sẽ cho bọn họ bát. Giờ nửa bát cháo cũng không nhận được thì một nhà ba người phải sống ra sao?

Nhưng mặc cho nàng có kêu trời gọi đất như thế nào thì quan binh kia ngoài việc hùng hổ bên ngoài cũng không thèm để ý đến, thậm chí còn độc ác nhổ một bãi nước bọt.

Những nạn dân phía sau không đành lòng nhìn.

Mọi người đều là người sớm chiều ở chung với nhau, đầu đường cuối ngõ nếu gặp cũng chào hỏi một câu. Nhưng bây giờ tình hình như thế này đến mạng mình còn không lo được thì sao có thể đi lo đến người khác?

Trong đám người có một thanh niên trẻ tuổi nhìn bọn họ đến ngơ ngẩn rồi nhìn bát của mình, trong mắt hiện lên sự đấu tranh. Một lúc lâu sau, cuối cùng hắn cũng cắn chặt răng rồi tiến lên phía trước một bước.

Mà đúng lúc này, một bàn tay thon dài như ngọc từ trong áo gấm vươn ra nhẹ nhàng đỡ người phụ nữ dậy, nhân tiện xoa đầu đứa nhỏ.

Tạ Lăng Du mặt lạnh như băng, mắt sắc hơn kiếm nhìn về phía quan binh đang khó xử: "Các ngươi bảo thế này là "sắp xếp" sao?"

Hà võ quan theo sát phía sau, lúc này thấy tình hình không đúng, cố ý cao giọng nói: "Các ngươi làm việc kiểu gì thế hả, còn không đi lấymau cho người ta một cái bát mới?"

Đây là định nhẹ nhàng gạt chuyện đi.

Tạ Lăng Du lạnh lùng cười một tiếng, hành động đột ngột làm Hà võ quan giật nảy mình. Hắn bước tới giành lấy cái muôi lớn khuấy nồi cháo loãng mấy cái rồi thẳng tay ném lại muôi vào nồi: "Chỉ có chút gạo như vậy mà mỗi người nửa bát?"

"Là triều đình hà khắc với lương thực của các ngươi hay là các ngươi nổi lòng tham gác lại trong kho lúa nhà mình hả?"

Nếu là triều đình hà khắc lương thực thì không phải chuyện nhỏ.

Mấy người đó nghe thấy vậy liền vã mồ hôi đầy đầu, lập tức quỳ xuống, hoàn tòa không có cái "uy phong" như vừa nãy: "Đại nhân thứ tội. Bọn ta, bọn ta cũng chỉ là người phát cháo, không hề có quyền lớn như vậy đâu ạ..."

Tạ Lăng Du nhướng mày, dáng vẻ trông không dễ nói chuyện: "Ồ... Không phải là các ngươi vậy thì là quản sự của các ngươi tham ô rồi?"

Mấy người này khổ sở không biết phải trả lời như thế nào. Nếu phản bác thì chẳng khác nào nói đó là vấn đề của triều đình, bọn họ không muốn sống nữa à? Không phản bác lại thì chính là quản sự của bọn họ có vấn đề.

Thế kia cũng không được!

Hà võ quan thấy vậy định lên tiếng hòa giả, môi vừa mấp máy mấy cái đã bị ngắt lời. Tạ Lăng Du lời lẽ chính đáng nói: "Bệ hạ phái ta đến giám sát điều tra. Kẻ hèn này họ Tạ, mong rằng các ngươi thay đổi triệt để, đùng để ta phải trước mặt thế này sau lưng thế kia. Nếu không thì đừng trách tại hạ không khách sáo."



Hắn nhấn mạnh thêm chỗ "bệ hạ phái ta đến".

Hà võ quan: "..."

Đây là thẳng tay phá hỏng lời hắn nói. Hắn chỉ là một võ quan đi theo, người ta mới là được bệ hạ khâm định chính thức.

Ngày thường Tạ Lăng Du tốt tính khiến hắn dám lên mặt. Lúc này dù có tức giận hắn cũng không dám nhiều lời, theo sau cáo mượn oai hùm sai bảo: "Sao hả, không nghe thấy Tạ công tử nói gì sao, còn không mau đi chuẩn bị đầy đủ lương thực?"

Tạ Lăng Du lạnh lùng bổ sung: "Còn có bát, phát lại hết đi. Trừ vào tiền của tên chủ tử vô dụng của các ngươi."

Hà võ quan hùng hổ phụ họa: "Nghe thấy chưa, còn không nhanh chân lên?"

Mấy người kia không dám phản bác, chen lấn xô đẩy cáo lui.

Tạ Lăng Du hả giận xong quay đầu lại, phát hiện trong mắt mọi người đều ngấn lệ, cảm kích nhìn hắn. Hắn hơi ngại ngùng lùi về sau một bước, áy náy nói: "Xin lỗi các vị, tại hạ đã đến muộn."

Mọi người đều lắc đầu, trong mắt ánh lên sự mong đợi và cảm kích với hắn.

Tạ Lăng Du hiếm lúc bối rối. Nhìn thấy người phụ nữ và đàn ông kéo lấy con nhỏ quỳ xuống trước mặt hắn, miệng nói: "Đa tạ ân cứu mạng của công tử. Một nhà ba người bọn ta kiếp sau làm trâu làm ngựa cho công tử..."

Tạ Lăng Du luống cuống, nhanh chóng tiến tới đỡ ba người dậy: "Mọi người không cần phải như vậy."

Nhìn thấy người phụ nữ lại định khóc, Tạ Lăng Du nhanh chóng lái sang chuyện khác: "Đúng lúc tại hạ cũng có việc muốn nhờ."

"Làm phiền mọi người."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.