Chu Tiểu nghiêng đầu lo lắng nhìn Tạ Lăng Du, dè dặt níu chặt lấy cánh tay rũ bên người của hắn.
Tạ Lăng Du làm như không có gì thu hồi tầm mắt, nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô bé trấn an, ý bảo mình không sao.
Lúc này cô bé mới yên tâm tựa vào lòng hắn, từ từ ngáp một cái.
Biết được ý muốn của bọn họ, Tạ Lăng Du kiên nhẫn đợi nhóm nạn dân nói xong rồi mới cất lời: "Những chuyện còn lại để bọn ta lo, vị kia... Ờm, vị công tử lúc trước đã chuẩn bị ổn thỏa rồi, mọi người không cần lo lắng."
Nói xong, hắn đưa lại Chu Tiểu đang ngủ say cho mẹ cô bé rồi chắp tay với mọi người. Mọi người đều sôi nổi đứng dậy.
"Thưa chư vị, mấy ngày nữa tại hạ phải rời đi rồi, không thể trông thấy các vị xây dựng lại tổ ấm được. Mọi người sống tốt nhé, sau này có duyên chúng ta sẽ gặp lại."
Nhóm nạn dân đứng dậy tiễn hắn, cảm khích quỳ xuống với hắn. Tạ Lăng Du không cản được nhiều người như vậy, đành phải đỏ mặt bảo bọn họ mau đứng dậy.
Nhóm nạn dân nói rằng ơn cứu mạng không có gì để báo đáp. Sau này hai vị công tử nếu có gì mà bọn họ giúp được, bọn họ chắc chắn sẽ giúp.
Lúc rời khỏi lều trại, trong lòng Tạ Lăng Du tràn đầy cảm xúc. Hắn trở lại Hạ phủ, đi thẳng đến viện của mình.
Hắn đẩy cửa ra, gọi: "Thanh Trại."
"Ừ." Phía bên trong truyền đến giọng nói trầm thấp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-che-anh-ngoc-vu-du/2823081/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.