Công vụ của Tạ thừa tướng bận bịu, không lâu sau liền đứng dậy rời đi. Tạ Lăng Du nhìn theo bóng ông rời đi, nỗi u sầu cứ quanh quẩn trong lòng không sao buông được.
Hắn không bình tâm được, đành phải cầm bút luyện chữ. Cho đến khi đã kín tám tờ giấy Tạ Lăng Du mới tạm lắng được lòng.
Hắn hít sâu một hơi, quay người đi tới bên cạnh giá kiếm, lấy ra tua kiếm bằng gỗ đào khắc hình hồ ly kia ra, tháo tua kiếm ban đầu xuống để sang một bên rồi treo con hồ ly nhỏ lên.
Vỏ kiếm là nền trắng hoa văn đen như tạo thành một hình thái cực, cá trắng quấn quý, thân kiếm có khắc một chữ "Du". Nhưng từ lúc Thái Tử điện hạ đi xa, nó chưa từng rời vỏ.
Đã nhiều năm không dùng nhưng nó lại không vương bụi. Tạ Lăng Du duỗi tay ra, đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve thân kiếm. Hắn đột nhiên ngưng mày, còn chưa quay người lại: "Là ai?"
"Kẻ buôn bán nhỏ, đến giúp công tử."
Người đến cười tủm tỉm, trên người mặc áo bằng vải thô, là "người bán rong" hắn từng có duyên gặp được hai lần.
Chỉ thấy người bán rong thở dài: "Công tử đừng trách tại hạ đến muộn. Tạ phủ thật sự là đề phòng nghiêm ngặt quá, nếu hôm nay không có lời hứa hẹn của công tử ở đầu đường thì chắc tạ hạ còn phải tốn thêm sức."
Tạ Lăng Du nheo mắt, thăm dò thử: "Hồ Diện à?"
Đã sớm nghe nói Hồ Diện của "Lục" là một con hổ biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-che-anh-ngoc-vu-du/2823065/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.