Thanh Khâu Quyết thấy hắn đang trầm tư liền đứng dậy đi tới, lấy từ trong ngực ra một bình sứ nhỏ. Mạnh Nghị nhìn hắn đầy thắc mắc.
Trước mặt rơi xuống một bóng đen, Tạ Lăng Du ngẩng đầu lên, luồng hương ập vào mặt làm hắn hắt xì ba phát. Hắn kinh ngạc ngẩng đầu lên: "Huynh làm gì vậy?"
Mạnh Nghị cũng bị luồng hương lan đến gần, sặc sụa quay đầu đi, kinh hãi nói: "Không phải là độc đâu đúng không?"
Cách hạ độc này cũng quá tàn bạo rồi đấy. Cũng phải tự trách bản thân lơ là, cứ thế mà trơ mắt nhìn kẻ khác hạ độc!
Thanh Khâu Quyết nhìn xuống hai người bọn họ, cười khẩy: "Hạ độc á?"
Y đặt bình sứ lên bàn, cả người dựa lên bàn gỗ, khinh bỉ cười khẩy một cái: "Ta cần sao?"
Mạnh Nghị hậm hực dụi mũi. Tạ Lăng Du bị bốc thẳng vào mặt nên nhíu mày, ngón tay cọ cánh mũi: "Đây là gì vậy?"
Nhạn Văn thấy vậy liền lên tiếng giải thích: "Hai vị công tử thử ngửi lại xem có còn mùi gì không?"
Mạnh Nghị nghe vậy liền hít mũi theo bản năng, kinh ngạc đưa tay ra quơ quơ trong không trung: "Ế, sao lại không có mùi rồi?"
Một cái đầu đen xì cẩn thận thò ra từ trong tay áo Thanh Khâu Quyết. Tạ Lăng Du bất hạnh lại một lần nữa đối diện với đôi mắt hạt đậu xanh kia.
Hắn "cạch" một cái rời ghế đi, sau đó lùi ra ba bước lớn, sắc mặt xanh mét, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi đừng với ta là..."
Thanh Khâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-che-anh-ngoc-vu-du/2823062/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.