Lê tiên sinh từng hỏi tôi một câu:
“Nếu khi đó người em gặp không phải là anh, em có vẫn sẽ đưa ra lựa chọn như vậy không?”
Tôi không trả lời ngay, vì câu trả lời đó chắc chắn không phải điều anh muốn nghe, mà tôi thì cũng không muốn lừa dối anh.
Khi ấy, tôi vốn chẳng có lựa chọn nào khác — người nhà Phùng gia ép tôi đến mức không còn đường lui, tôi chỉ có thể làm thế mà thôi.
Nếu khi đó là một người khác, có lẽ lựa chọn của tôi vẫn giống vậy, chỉ là… phần lớn sẽ dừng lại ở mối quan hệ “thân xác”.
Nếu may mắn, đối phương có thể giúp tôi thoát khỏi sự khống chế của Phùng gia; nếu xui xẻo, đợi đến khi người ta chán tôi, tôi lại trở về với cuộc sống bị họ sắp đặt mọi thứ như trước.
Vì thế, tôi nói: “May mà, người em gặp lại là anh.”
Một câu trả lời rõ ràng tránh né trọng tâm, nhưng Lê tiên sinh nghe xong lại chẳng truy hỏi thêm, chỉ siết cánh tay đang ôm eo tôi chặt hơn.
Tôi và Lê tiên sinh ở bên nhau, không hẳn hoàn toàn là nhờ duyên phận.
Thậm chí có thể nói, hai phần là duyên, tám phần còn lại — một nửa dựa vào những toan tính vụng về của tôi, và nửa kia, là nhờ sự bao dung vô hạn của anh.
Khi ấy, tôi ngỡ mình thông minh, chơi vài chiêu khôn khéo.
Sau này nhìn lại, mới biết mình thật chẳng khôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-cang-hoa-lam-lang/4677575/chuong-348.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.